Tân Quỳ vốn đang ngồi trong lòng Hạ Vân Nghi, hai cánh tay thon dài đang vòng qua cổ anh, nghe thấy lời anh nói, hai má cô đỏ bừng lên, nhắm chặt mắt, vùi đầu vào cổ anh.
Còn ăn ngọt lớn lên.
Hóa ra trong lòng anh… anh cảm thấy cô có mùi vị này?
Nhưng anh lại chỉ sờ nhẹ, lực cũng không tính là quá lớn, cũng đâu có dùng môi tự cảm nhận…
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt như dây đàn, “Bang” một tiếng, cực kỳ rõ ràng.
“…”
A a a a Tân Quỳ mày thật sự thay đổi rồi, ở với người này quá lâu nên suy nghĩ nhiều hơn rồi!
Cô nhỏ giọng kêu rên, vì cô vùi đầu vào cổ anh nên tiếng nói bị chặn lại, nghe không rõ lắm.
Hạ Vân Nghi có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của cô, hơn nữa, hiện tại hai người cũng đã gắn bó hơn bao giờ hết.
Vốn dĩ đêm nay ở cùng Tân Quỳ là chuyện ngoài ý muốn. Mà vừa rồi anh hơi mất kiềm chế, có hơi nhiều yêu cầu, hơn nữa vừa rồi đúng là anh làm hơi quá, hù cô sợ.
Nghĩ đến đây, Hạ Vân Nghi quyết định tạm thời buông tha cho cô.
Anh chậm rãi rút tay ra, kiên nhẫn sửa sang lại quần áo cho cô. Rồi sau đó dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Thôi vậy, thực sự xấu hổ như vậy?”
“Ai bảo anh là em xấu hổ… em đây là, đây là bị mệt chút thôi.” Tân Quỳ tìm bừa một lý do.
Hơn nữa… nghe giọng nói vô cùng chính trực của anh lúc này…
Giống như anh không hề ăn đậu hũ của người ta vậy, đương nhiên sau khi anh được thỏa mãn sẽ cảm thấy dễ nói chuyện hơn.
Tân Quỳ lắp bắp, tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức nhéo vào eo anh.
Hạ Vân Nghi bắt bàn tay đang làm loạn của cô, giọng nguy hiểm, “Em mà động vào nơi đó nữa, anh không chắc sẽ không tiếp tục làm chuyện vừa nãy nữa đâu.”
Nhận thấy động tác tay của anh lại bắt đầu có xu hướng làm càn, Tân Quỳ bắt đầu lúng túng.
Hạ Vân Nghi muốn làm việc xấu với cô, nhưng một mặt cô lẩm bẩm ngăn cản, một mặt lại cảm thấy hạnh phúc.
Trong đêm tối, cảm xúc khi da thịt chạm vào nhau quả thật rất tuyệt. Các giác quan càng được phóng đại trong không khí yên tĩnh, trái tim đập thình thịch thình thịch, ngoại trừ người thân, trên thế giới này rốt cuộc cô lại xây dựng lên một vương quốc mới với một người khác.
Cô ở trong vòng tròn, anh ở ngoài vòng tròn, chậm rãi bước từng bước về phía nhau. Hai người cọ xát vào nhau chính là đang làm theo ý chí của bản thân.
Trong lúc nhất thời, không ai nói gì, trong không khí chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ thạch anh ở phòng khách, hai người cứ như vậy thân mật trong im lặng.
Dưới ánh đèn, bàn trà bị xô đẩy xiêu xiêu vẹo vẹo, thảm bị cọ nhăn lại, những quân cờ bị rơi vãi lung tung khắp nơi, bóng đêm ngoài trời theo tiếng tí tách mưa rơi mà dần dần đen lại.
Cho dù xung quanh lạnh lẽo nhưng cô vẫn nhận được cái ôm ấm áp của anh.
Hạ Vân Nghi gác cằm lên đỉnh đầu Tân Quỳ, im lặng một lát, dường như anh nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi nói: “Sau này phải rèn luyện cho em nhiều hơn.”
“Hả?” Tân Quỳ lên tiếng, giọng khàn đặc, sau khi hắng giọng một chút cô quay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Tại sao phải rèn luyện?”
Hạ Vân Nghi thản nhiên đáp: “Em quá yếu.”
Lần tiếp theo cô sẽ dạy anh một bài học thông qua thực tế.
Chứng minh cho anh biết ai mới yếu.
Anh!Mới!Yếu!Đấy!
Dĩ nhiên cô không dám nói như vậy trước mặt Hạ Vân Nghi, chứ đừng nói là khí thế hô vang lên với anh.
“Em đi tắm trước!” Tân Quỳ cầm quần áo vào nhà tắm, không có ý nhún nhường.
Trước đây, cô thường rửa mặt rồi mới tắm, sau đó mới đi ngủ. Cô thường xuyên làm như vậy, nếu không rút ngắn thời gian và các bước thì đối với cô một, hai tiếng còn chưa đủ.
Nhà Tân Quỳ chỉ có một phòng tắm, vốn dĩ nơi này chỉ được coi là nơi nghỉ chân cho nên cô không nghĩ nhiều, chỉ làm một phòng tắm. Khi cải tạo nhà, cô chỉ đơn giản là làm một khu vực nhà tắm thật rộng.
Chỉ có mình cô dùng thì rất rộng nhưng nếu là thay phiên nhau vào tắm, thì người còn lại chắc chắn phải chờ.
Nhưng thật ra Hạ Vân Nghi không để chuyện này trong lòng, anh đáp lời cô, dứt khoát ngồi ở bên ngoài chờ một mình.
Không chỉ vậy, trong lúc rảnh rỗi, hiếm khi anh còn đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè sắp mốc tới nơi.
Anh đăng ảnh kèm theo một dòng chữ “Thú vui ban đêm.”
Thoạt nhìn, bức ảnh rất bình thường, không có gì đặc biệt cả, chỉ có một bàn trà.
Hà Nguyễn Dương vốn dĩ là một con cú đêm, mặc dù trước đó phải quay hình liên tục mười ngày không nghỉ, nhưng cứ đến tối, cú đêm sẽ online.
Cậu rất nhanh ấn thích ảnh của Hạ Vân Nghi rồi sau đó vào nhóm chat tìm người, anh vừa mới đăng bài, chắc chắn đang online.
Sun: “Xem ra tối nay cậu rảnh.”
Sun: “@Fire, gọi cả Ninh Nhiên, làm ván không?”
Sun: “Đã lâu không chơi.”
Lúc này Hạ Vân Nghi cực kỳ vui vẻ.
Nephelo: “Được, chơi.”
Chơi ba ván, Hà Nguyễn Dương đều thua thảm hại, cũng không có gì lạ, đây là một điều bình thường.
Hôm nay trạng thái của Ninh Nhiên cũng không tồi, nhưng vừa thấy liền biết là đang chơi trộm trong lúc làm việc, sau khi vào trận lập tức thoát trận.
Trái lại trạng thái hôm nay của Hạ Vân Nghi có thể nói là cực kỳ tốt, chiến thắng liên tục, gánh thêm Hà Nguyễn Dương cũng là chuyện nhỏ.
Sun: “Chơi đỉnh như vậy, tay cậu được mạ vàng hay kim cương à?”
Sun: “Trâu bò thật sự, không bắn trượt phát nào, cậu làm lính bắn tỉa à?”
Sun: “Luyện kiểu gì vậy? Tôi không tin là cậu không hack đâu.”
Hà Nguyễn Dương bực bội, còn đang tìm cái cớ vì mình bại trận, nhưng có vẻ tâm tình Hạ Vân Nghi không tồi, trả lời cậu rất nhiều.
Nephelo: “Việc này mà phải luyện à?”
Nephelo: “Không hack, dựa vào cảm giác thôi.”
Thấy anh trả lời như vậy, Hà Nguyễn Dương hừ lạnh.
Sun: “Ồ.”
Sun: “Đây là lý do hơn nửa đêm cậu đi chơi trò cá ngựa?”
Sun: “Chờ đã, tôi vừa mới xem lại ảnh, đấy là nhà ai, không phải nhà cậu đúng không?”
Hạ Vân Nghi lười đôi co với cậu, chỉ gửi một tin nhắn bằng giọng nói: “Sao cậu biết đó không phải là nhà tôi?”
Lời còn chưa dứt, tiếng mở cửa phòng tắm vang lên.
Tân Quỳ mặc một bộ quần áo ngủ bằng nhung, lẹt quẹt đôi dép lê đi ra ngoài.
Hạ Vân Nghi nhướng mày nhìn qua, tay hơi buông lỏng một chút, tin nhắn giọng nói cũng được gửi đi.
Anh buông tay, đứng dậy, ánh mắt dừng ở trên người Tân Quỳ.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ rất kín đáo từ trên xuống dưới, ánh mắt còn tránh né anh. Tóc mai bị hơi nước làm ướt dán chặt lên gò má trắng nõn.
“Anh đi tắm đi.” Tân Quỳ vừa nói vừa đưa cho Hạ Vân Nghi một bộ quần áo mới cho đàn ông, “Quên nói với anh, vừa nãy em đã lục đồ, thật ra tìm được một bộ quần áo mới tinh.”
Cô cảm thấy Hạ Vân Nghi không thích mặc quần áo mà người khác đã mặc qua. Anh rất thích sạch sẽ, lần trước đi tới nhà anh, đồ bên trong tuy được đặt tùy ý nhưng rất ngăn nắp, thể hiện rõ tính cách của anh.
“Hử?” Hạ Vân Nghi cong môi, “Nhưng vừa rồi nghe ngữ điệu của em, anh còn tưởng rằng em muốn nói anh đừng mặc.”
Anh đang chỉ những lời mà cô tàn nhẫn nói trước khi đi vào nhà tắm.
Lúc trước khí thế bao nhiêu, hiện tại tự vả mặt bấy nhiêu.
“Vậy em sẽ chụp ảnh anh, sau này sẽ dùng nó uy hiếp anh.” Cô cố tình giả vờ hăm dọa.
Hạ Vân Nghi nhận đồ ngủ, đi về phía nhà tắm, giọng nhẹ nhàng, “Vậy em làm đi, tốt nhất là có thể uy hiếp cả đời.”
Lời này của anh… nghe có vẻ sai sai?
“Anh đừng nói nữa.” Tân Quỳ không nhịn được, bị Hạ Vân Nghi trêu chọc, bước ra sau lưng anh, dùng sức đẩy anh về phía nhà tắm, vội vàng thúc giục, “Đã muộn rồi… anh mau đi tắm đi!”
Hạ Vân Nghi dừng chân, thân hình cao lớn của anh ngả về sau.
“A?” Giọng anh trầm thấp, chậm rãi vang lên, “Yêu cầu này của em, hơi khó thực hiện.”
“…”
Đến khi cửa nhà tắm đóng lại lần nữa, Tân Quỳ liều mạng xoa nắn tay mình.
Người này thật là… cô thầm mắng Hạ Vân Nghi, lực chú ý bị chiếc điện thoại đang rung trên bàn hấp dẫn.
Tiếng rung vang lên không ngừng, đều là tin nhắn của Hà Nguyễn Dương gửi tới.
Tân Quỳ cho rằng có chuyện gì quan trọng, vội vàng báo cho Hạ Vân Nghi.
Giọng nói đối phương truyền ra từ phòng tắm, không rõ ràng, “Nếu như em muốn có thể trả lời giúp anh.”
Như vậy không được tốt cho lắm…
Tân Quỳ nghĩ vậy nhưng miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo, vẫn cầm điện thoại lên.
Đối với những thứ của Hạ Vân Nghi, cô có tâm lý rất muốn nhìn thấy, trước đây cô thật sự không nghĩ nhiều về điện thoại của anh. Hiện tại chủ nhân lại tự đồng ý cho cô xem, cô không xem thì không phải thiệt rồi sao!
Khi mở điện thoại, trên màn hình hiển thị phải nhập mật khẩu.
Tân Quỳ thử nhấn sinh nhật mình, rồi thử sinh nhật Hạ Vân Nghi.
Cả hai đều sai.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhập ngày mà hai người xác định mối quan hệ.
Mở khóa thành công.
Tân Quỳ mím môi, Hạ Vân Nghi chưa cần nói mật khẩu là gì thì cô vẫn có thể mở được nha.
Vừa mở khóa ra, màn hình hiển thị khung chat WeChat của ba người.
Trong WeChat, Hà Nguyễn Dương vẫn đang không ngừng lải nhải.
Sun: “Cậu lại bật chế độ không làm phiền đó hả?”
Sun: “Cái gì mà nhà cậu nhà tôi, tôi không phục, nếu cậu thật sự chuyển nhà, sao chúng tôi không biết chút tin tức nào?”
Sun: “Chó Hạ, gần đây cậu thật sự lạ đấy.”
Sun: “Nhưng tôi chỉ nói ở đây thôi, không tiện nói cho cô gái kia.”
Sun: “Trước đây tôi bảo Tân Quỳ đưa thuốc cho cậu, tôi còn chưa nói địa chỉ cho cô ấy, cô ấy đã có rồi!”
Thấy tin nhắn này, người kinh hãi còn có Ninh Nhiên.
Fire: “Cái gì, Tân Quỳ đưa thuốc cho cậu?”
Fire: “Tôi có cảm giác mình bỏ lỡ một trăm triệu rồi nhỉ.”
Tân Quỳ nhớ lúc nãy Hạ Vân Nghi bảo cô có thể trả lời hộ, đầu ngón tay lập tức gõ nhanh trên màn hình.
Nephelo: “Lúc trước cô ấy gửi cho tôi một trăm gói hướng dương nên tôi cho địa chỉ.”
Như vậy còn chưa đủ, Tân Quỳ còn gửi thêm meme gấu trúc hiện đang thịnh hành trên mạng.
Hà Nguyễn Dương im lặng một lát, xem ra là đang tự mình tiêu hóa.
Sun: “…”
Sun: “Cậu bị trộm tài khoản à?”
Cách màn hình, Tân Quỳ có thể cảm nhận được Hà Nguyễn Dương không tin nổi, cho nên Tân Quỳ học lại ngữ điệu Hạ Vân Nghi vẫn dùng với Hà Nguyễn Dương, nhắn một tin.
Nephelo: “Có thể câm miệng hay không.”
Hà Nguyễn Dương đầu hàng một cách triệt để.
Cô im lặng cười cong mắt, cảm thấy nương nhờ vào Hạ Vân Nghi để trêu chọc Hà Nguyễn Dương thật sự quá sung sướng.
Nhưng cô khá tò mò tin nhắn giọng nói của Hạ Vân Nghi.
Tân Quỳ chậm rãi ấn mở, rồi sau đó nghe thấy giọng Hạ Vân Nghi.
“Sao lại không phải là nhà tôi?”
- --
Hạ Vân Nghi tắm xong liền ra ngoài, Tân Quỳ ngồi ở dưới đất, mới vừa thu dọn bàn cờ xong.
Chỗ ngủ của hai người cũng đã được sắp xếp xong xuôi. Phòng khách rất gần với phòng ngủ chính.
Hạ Vân Nghi ngoắc tay gọi Tân Quỳ tới, “Sáng mai anh sẽ đi sớm, đến lúc đó em cứ ngủ tiếp, không cần để ý đến anh.”
Tân Quỳ do dự một chút, cuối cùng đứng lên, chậm rãi bước qua.
Đây là lần đầu tiên hai người qua đêm cùng nhau, mặc dù không phải là cùng một căn phòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hai người cùng ở chung một mái nhà, Tân Quỳ đã cảm thấy rất vui rồi.
Không nói những mặt khác, màn đêm buông xuống, khi sự dịu dàng bao bọc lấy hai người, có một số hành động không thể cố tình xem nhẹ được.
Hạ Vân Nghi có thể biết được tâm trí cô đang bối rối, tuy rằng không đáng kể nhưng cũng đủ ảnh hưởng suốt một buổi tối.
Anh vỗ vỗ đầu Tân Quỳ, hơi cúi người, tầm mắt song song với cô, “Em ngủ đi, anh không làm phiền em đâu.”
Cuối cùng, Hạ Vân Nghi khẽ căn một cái lên chóp mũi cô.
- --
Tân Quỳ trở về phòng, còn nhảy liên tục trên giường.
Cô xoa xoa đầu gối, hô hấp hỗn loạn.
Cái gì mà làm phiền hay không… mấy từ này quả thật có rất nhiều ý hiểu.
Tân Quỳ im lặng làm loạn, chốc chốc cau mày, chốc chốc lại cười tủm tỉm.
Rồi sau đó cô lên kế hoạch: Cô muốn đi cùng Hạ Vân Nghi đến thật nhiều nơi, ăn thật nhiều thứ, sau đó chụp ảnh, lưu giữ lại làm kỷ niệm.
Sau khi nghĩ về nó một lúc, Tân Quỳ thật sự cảm thấy thỏa mãn, cho dù chỉ là đang tưởng tượng trong đầu.
Không biết Hạ Vân Nghi có cùng tâm trạng với cô hay không, chỉ tưởng tượng có thể cùng nửa kia đi đó đi đây, cô liền cảm thấy cho dù sau này có bận rộn thì vẫn có hi vọng.
Nghĩ tới nghĩ lui một lát, Tân Quỳ dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói “Anh đi đây.”
Sau đó cơ thể được một lớp chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên, mọi thứ đều nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô đã cảm nhận được động tĩnh nhưng lại không muốn tỉnh dậy.
- --
Bất tri bất giác, mùa thu đã trôi qua được một nửa.
Những chiếc lá vàng rơi thể hiện mùa thu đã đến.
Thành phố Z mấy ngày nay không ngừng có mưa phùn.
Tân Quỳ gần đây rất thích lười biếng ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa.
Có rất nhiều chương trình giải trí, nhưng chưa chương trình nào có kịch bản mới lạ.
Kể từ khi “Bánh xe thời gian” bùng nổ, người đại diện lý nghiêm của Tân Quỳ đã thay cô từ chối rất nhiều lời mới.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, phương diện này có yêu cầu cực kỳ cẩn thận.
Nếu là những công ty khác, họ sẽ chỉ muốn nhanh chóng kiếm được tiền, sau khi nghệ sĩ có chút danh tiếng liền bắt đầu nhận hợp đồng cho nghệ sĩ không ngừng.
Con đường mà Tân Quỳ hướng tới không như thế.
Dù sao nhà cô cũng có điều kiện, cô biết quy tắc trong giới giải trí này, nhưng không muốn làm theo những quy tắc đó.
Cô may mắn vì không bị khó khăn về tài chính, nên vẫn có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, bỏ qua rất nhiều lời mời gọi.
Tuy nói điều kiện như vậy là trời cao ban cho nhưng không phải ai cũng có thể học cách biết ơn, học được cách bao dung và làm việc chăm chỉ với khả năng của minh.
Dù xuất phát điểm của mỗi người khác nhau nhưng Tân Quỳ luôn tự nhủ với lòng, mình phải làm được điều tốt nhất trong phạm vi của mình.
Lần này cô muốn tự chọn kịch bản cho mình.
Thành thật mà nói, công ty giúp cô chọn kịch bản “Bánh xe thời gian” quả thật là hạ đúng quân cờ, cũng khiến cô nổi tiếng hơn trước rất nhiều. Nhưng sau này cô còn có thể tiếp tục nổi hơn hay không mới là vấn đề hiện tại.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là chọn kịch bản, nhưng Tân Quỳ vẫn chưa hài lòng với cái nào.
So với cô, lịch trình của Hạ Vân Nghi dày đặc hơn rất nhiều. Anh làm đại ngôn của một số nhãn hàng, được mời chụp ảnh tạp chí số đặc biệt, các buổi trình diễn thời trang ở nước ngoài. Và đến cuối năm, còn có hàng loạt lễ trao giải trên truyền hình.
Chỉ cần có liên quan đến sân khấu, hạ bân nghi đều ở trong danh sách nghệ sĩ mở màn.
Tân Quỳ vẫn duy trì liên hệ với anh, thường xuyên chùm chăn gửi tin nhắn giọng nói.
Mỗi lần như vậy, cô đều vô cùng mong đợi lần gặp mặt tiếp theo của hai người.
Gần đây, Tân Quỳ dừng tham gia chương trình giải trí hơn, ngược lại nhận lời làm MC quảng cáo cho lễ trao giải có liên quan đến bình phẩm phim điện ảnh.
So với thời gian trước, lúc này cô tương đối nhàn rỗi cho nên cô luôn chuẩn bị bản thảo trong buổi lễ trao giải.
Nếu như là bình phẩm phim điện ảnh, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều đạo diễn và nhà làm phim nổi tiếng ở đó, tóm lại muốn để lại ấn tượng tốt, dù sao cũng không thể phạm phải sai lầm.
Trong thời gian đó, Tân Quỳ lại bị tân nghiệp gọi về nhà.
Đối phương hỏi lịch trình của cô, nói là nếu không có việc gì thì về nhà ở một thời gian.
Tân Quỳ cảm thấy ở một mình cũng chán nên đồng ý, quay về nhà.
Sau khi ăn cơm chiều, một nhà ba người ở dưới tầng một, ngoại trừ tân nghiệp ngồi một mình một góc, tất cả đều cầm điện thoại, cực kỳ tập trung.
Gần đây cố nghênh mạn rất mê Weibo, thường xuyên lướt.
Tân Quỳ vừa trở về nhà lại thấy cố nghênh mạn và tân nghiệp cãi nhau, cảm xúc trong lòng như đê sắp vỡ, chỉ cần một đập nhẹ vào một cái thì sẽ đổ vỡ.
Cô chống cằm, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ kính.
Cảm giác nhớ nhung lại dâng lên mãnh liệt.
Tân Quỳ mở di động, vào khung chat của Hạ Vân Nghi.
Tân tân hướng quỳ: “Hôm nay em về Minh Di, trên đường có thấy quảng cáo của anh ~ ”
Tân tân hướng quỳ: “Rất là lớn! Oai lắm ha ha!”
Tân tân hướng quỳ: “Hình ảnh.jpg”
Bán hạt hướng dương: “Em về nhà?”
Tân tân hướng quỳ: “Đúng vậy, đúng lúc được ăn tiệc to.”
Sau đó, cô mới nhìn lại tin nhắn cách đây mười mấy tiếng trước.
Tân tân hướng quỳ: “Còn rất bận sao?”
Tân tân hướng quỳ: “Anh để ý tới em đi.”
Nhìn đến đây, Tân Quỳ mới phát hiện mình bỏ sót tin nhắn.
Hóa ra Hạ Vân Nghi đã trả lời từ lâu, chỉ là cô không thấy mà thôi.
Bán hạt hướng dương: “Vẫn rất bận, bảo bối.”
Bán hạt hướng dương: “Hôn hôn.jpg”
Bán hạt hướng dương: “Lần này xong việc trở về nước sẽ đi chơi với em.”
Một câu “bảo bối” khiến lòng người tan chảy.
Cô cười ngọt ngào, thu hút ánh mắt của tân nghiệp.
Tân Quỳ vội vàng hắng giọng, ngồi thẳng người.
Khi dựa lưng vào ghế sofa, tầm mắt Tân Quỳ dừng lại ở meme cuối cùng Hạ Vân Nghi gửi.
Cái này là do cô tự chế, có liên quan tới cái đầu lớn của Hạ Vân Nghi, là loại độc nhất, không có người thứ ba sử dụng.
Còn có câu nói cuối cùng kia nữa.
Tân Quỳ gãi gãi đầu, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng Hạ Vân Nghi trước nay không gạt cô bao giờ.
Cho nên… đây là sự thật?
Sau này… sẽ đi chơi cùng cô?
Cảm xúc dâng trào, chỉ là hiện tại cô đang ngồi dưới nhà, cô sợ mình không nhịn được sẽ thét chói tai, lập tức vội vàng nói mình muốn đi ngủ, rồi chạy mất dạng.
Tân nghiệp và cố nghênh mạn nhìn nhau, nhún nhún vai.
Khi trở lại phòng ngủ, Tân Quỳ dựa lưng vào cửa.
Cô không bật đèn lên, cứ để mặc bóng tối vây lấy mình.
Cô thầm tính toán thời gian bên Hạ Vân Nghi, trực tiếp gọi điện thoại cho anh, muốn nghe được những lời đó từ chính miệng anh.
Nhưng mà chỉ có âm thanh tút tút rồi dừng, có lẽ anh đang bận.
Cô đặt điện thoại lên bàn, sau đó bật đèn, chuẩn bị vào nhà tắm.
Dù sao trước kia, khi hai người rảnh đều gọi video, Tân Quỳ cũng không vội.
Hiện tại cô có rất nhiều thời gian để từ từ r.
Nhưng cô còn chưa kịp lấy quần áo đi tắm, điện thoại lại rung lên.
Tân Quỳ giật mình, đi chân trần qua lấy điện thoại, rũ mắt liền thấy ảnh đại diện của anh hiện lên màn hình.
Cô nhận điện thoại, “Sao đột nhiên lại gọi, anh không bận sao?”
Hạ Vân Nghi cười, hỏi lại: “Không phải em gọi cho anh trước sao?”
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, khi hai người gọi video, lúc nào cũng là Hạ Vân Nghi chủ động gọi trước.
Nhưng hôm nay anh gọi điện bình thường chứ không gọi video.
Thật sự là một chuyện hiếm thấy.
“Em không bận, dù sao chút nữa em cũng sẽ lên giường nằm thoái mái.” Tân Quỳ nghe thấy giọng của anh, giọng điệu vô thức chậm lại, “Ai gọi trước có khác gì nhau sao…”
Nghe thấy cô đang vô thức làm nũng, Hạ Vân Nghi bật cười, “Tân Bảo nhớ anh?”
Nói thẳng ra như vậy…
Cô cũng muốn mặt mũi mà!
Tân Quỳ nghẹn lời, ấp úng nói, “Vậy còn anh, sao anh không nói mà cứ hỏi em làm gì?”
“Anh?” Hạ Vân Nghi im lặng vài giây, phía đầu dây bên anh có cả tiếng gió, ý cười bị thổi tan, “Anh sợ bây giờ anh nói, em không chống đỡ được.”
Tân Quỳ nhớ tới những thủ đoạn trước đó của anh, làm bộ không nghe thấy, cố tình chuyển đề tài, “Anh đang ở bên ngoài sao, em nghe thấy tiếng gió.”
“Ừm.” Hạ Vân Nghi đồng ý, sau khi dừng một chút, đột nhiên nói ra câu này, “Em có muốn nhìn thấy anh không?”
Tân Quỳ nhẹ giọng nhưng cũng rất chắc chắn, “Muốn.”
“Vậy em đi ra ngoài ban công đi.”
“…?!”
Giọng Hạ Vân Nghi giống như chỉ gần trong gang tấc, “Anh tới gặp em.”