Thích Em Từng Giây

Chương 55: Chương 55:




Không ai đoán được, đối với câu hỏi “Cậu là ai” này, Chu Minh Tự sẽ cho câu trả lời “Em là bạn trai của Kiều Diệc Khê”.


Cả lớp lập tức ồ lên, tiếng xì xầm vang lên không dứt.

Tề Cam mặt xanh mét.

Lớp học cũng có một hai chàng trai, sắc mặt không tốt là bao, vẻ dáng tiếc nuối.

Kiều Diệc Khê đứng ở cửa, nhìn thấy bầu không khí này, vào cũng không được mà không vào cũng không được, cứ đứng đó một lúc lâu.

Giáo viên rất nhanh đã nhìn thấy cô: “Bạn học ở cửa, sao lại thế này?”

“Em, Kiều Diệc Khê,” Kiều Diệc Khê tự báo tên họ rồi đi đến vị trí, “Vừa nãy xếp hàng đi vệ sinh ạ.”

Giáo viên nhìn cô đi về ngồi, hỏi: “Chàng trai này nói cậu ta là bạn trai em, phải không?”

Tuy không biết vì sao thầy giáo cũng nhiều chuyện như vậy, nhưng Kiều Diệc Khê vẫn gật đầu nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, cam đoan không giả.”



“Phụt.”

Đằng sau có người bật cười.

Thầy giáo đẩy mắt kính, cũng mỉm cười.

“Được rồi, vậy ngồi xuống đi. Tôi không ghét việc bạn trai bạn gái đến lớp học ké, nhưng đừng ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp.”

“Anh ảnh hưởng kỷ luật của lớp? Vì sao?” Kiều Diệc Khê nhỏ giọng hỏi cậu, “Quá đẹp sao?”

“……”

Chu Minh Tự không biết nên giải thích trước hay nên cười trước.

“Vừa nãy gọi đến tên em, Tề Cam và anh trả lời giúp em, nên ông ấy bắt đầu tra khảo,” người nào đó vì được khích lệ nên sung sướng giải thích với cô, “Kết quả em cũng thấy rồi.”

“Bọn họ nghi ngờ anh không phải bạn trai em?”

“Không, bọn họ nghi ngờ em có hai người bạn trai.”

“……”

Kiều Diệc Khê vươn ba ngón tay: “Trời đất chứng giám, Kiều Kiều vô tội.”

Cô không hề biết Tề Cam sẽ trả lời giúp cô.

Tuy hai ngày nay có nhìn thấy Tề Cam trong lớp, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến khoảng thời gian trước bọn họ có nói Tề Cam có việc cần về nhà, không ngờ giờ đã quay lại.

Sau khi tan học, Tề Cam đi thẳng đến chỗ của Kiều Diệc Khê.

Kiều Diệc Khê đứng đó chưa kịp nói chuyện, đã bị Chu Minh Tự xoay vai về phía sau: “Em ra ngoài chờ anh trước.”

Kiều Diệc Khê: “Vậy, vậy anh ……”

“Anh nói với cậu ấy,” Chu Minh Tự gật đầu, “Đi đi, ra ngoài chờ anh.”

Kiều Diệc Khê vui mừng vì được thảnh thơi, để tránh dây dưa với Tề Cam, cô vui vẻ đi ra ngoài.

Cô vốn nghĩ phải đợi thêm một lúc lâu, cô dự định mở trò chơi chơi một ván với Thư Nhiên, kết quả vừa đăng nhập, bấm nhận vài món đồ thì Chu Minh Tự đã đi ra.

Kiều Diệc Khê bất ngờ ngẩng đầu: “Nói xong rồi?”

Chu Minh Tự gật đầu: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Trên đường đi ăn cơm, Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Bọn anh nói gì thế?”

“Không có gì, nói với cậu ấy,” Chu Minh Tự nghiêng đầu, “Em có bạn trai rồi, cậu ấy không có cơ hội.”

Cậu xoa xoa đỉnh đầu cô, “Cậu ấy sẽ không đến phiền em nữa.”

Tuy Kiều Diệc Khê không biết Chu Minh Tự cụ thể nói cái gì, nhưng nghe cách nói chuyện chắc chắn của cậu, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, chắc chắn dựa vào khí thế và từ ngữ đơn giản rồi dứt khoát tuyên bố chủ quyền, hung hăng đè ép nhiệt tình của Tề Cam.

Chỉ cần nghĩ đến sau này không bị Tề Cam quấy nhiễu nữa, tâm trạng của Kiều Diệc Khê trở nên tốt hơn, cô kéo tay cậu lắc lư: “Tự thần, giữa trưa ăn gì?”

“Món Nhật?”

“Ừm, được.”

“Còn có,” Chu Minh Tự nghiêng đầu nhìn cô, “Tự thần, Chu Minh Tự, Tiểu Chu ―― đây là xưng hô em dành cho anh?”

Kiều Diệc Khê nâng tầm mắt: “Nếu không thì sao? Anh muốn tên khác?”

Chu Minh Tự nhướng mày, vờ như suy nghĩ một lúc: “Giữa người yêu với nhau không phải sẽ đặt một cái tên…… Không giống bình thường sao?”


“Chắc không đâu, nhưng nếu anh muốn thì em đặt cho anh…… biệt hiệu tình yêu?” Kiều Diệc Khê suy nghĩ một lúc mới nói, “Chu Chu, Minh Minh, Tự Tự?”

Lại tự ngẫm một lúc: “Tự Tự thì bỏ đi, Xi Xi, nghe giống như tiếng đi vệ sinh.”

Chu Minh Tự: ……???

Kiều Diệc Khê bắt đầu điên cuồng liên tưởng: “Tự thần, Thần Thần? Anh thấy Thần Thần thế nào, đủ độc đáo chứ?”

Chu Minh Tự không theo kịp tiết tấu liên tưởng nhanh như bay của cô: “Vậy anh gọi em là Kinh Kinh?”

“……”

Kiều Diệc Khê: “Kinh Kinh nghe giống Kinh Tế Học. Không bằng kêu em là Lải Nhải đi, đến lúc ra mắt thì hai đứa mình có thể làm thành một tổ hợp, Thần Thần Đao Đao (*), thật tốt.”

(*) Thần Đao ý chỉ người lắm lời, người hay nói.

Chu Minh Tự hé miệng, cứng họng một lúc lâu, cậu nhận thua.

“Trên phương diện bậy bạ này anh không sánh bằng em.”

Kiều Diệc Khê cười làm cho đôi mắt cong lên, ưỡn ngực dưới ánh nắng chan hòa: “Anh biết thì tốt.”

///

Tuần này có một bộ phim vừa công chiếu, là đề tài giật gân Kiều Diệc Khê hứng thú, thứ năm lúc cô gọi điện thoại cho Chu Minh Tự có thuận miệng thảo luận hai câu với Thư Nhiên, kết quả vào cuối tuần nhận được vé do Chu Minh Tự gửi tới, nói dẫn cô đi xem phim.

Khi đó cô đang ở nhà, quả nhiên, vừa mở cửa thì nhìn thấy Chu Minh Tự đứng bên ngoài.

Lúc đi ra ngoài cô hỏi cậu: “Anh không huấn luyện sao?”

“Buổi chiều đi,” Chu Minh Tự nói, “Buổi sáng nghỉ.”

“Vì sao nghỉ, do anh chơi tốt nên có thưởng sao?”

Người nào đó nhướng mày: “Có thể nói vậy.”

Vừa đi ra ngoài được hai bước, Kiều Diệc Khê lại lắc đầu: “Em bỗng hiểu ra, chúng ta vừa quen nhau chưa bao lâu thì anh phải đi chỗ khác, có việc gì cần làm hoặc tốn thời gian xử lý không?”

Không giống với những cặp đôi khác, lần đầu tiên khi yêu thì dính lấy nhau cả ngày, nếu một ngày có hai mươi tiếng thì cũng ôm chặt nhau như cái bánh quai chèo hết hai mươi tiếng.

Nghe xong lời này của cô, Chu Minh Tự sững lại.

Không phải cậu chưa từng lo chuyện này, bởi vì bận việc huấn luyện, thời gian cậu dành cho cô chắc chắn bị giảm, thỉnh thoảng không thể bầu bạn với cô, cậu sẽ cảm thấy lo lắng sợ sệt.

Ví dụ như giờ phút này, đối mặt với hai mắt sáng ngời của cô gái, lần đầu tiên trong đời sinh ra một ít cảm xúc vi diệu.

Cô đây là…… Chê cậu dành quá ít thời gian bầu bạn với cô?

Chu Minh Tự hé miệng: “Anh sẽ tranh thủ rút thời gian tới tìm em……”

Lời nói còn chưa dứt, Kiều Diệc Khê đã bẻ ngón tay bắt đầu tính nhẩm: “Vậy nếu anh bận huấn luyện, em cũng có thể bận việc của mình. Vừa lúc gần đây có mở lớp học trượt ván, em rất thích, lần trước còn sợ không có thời gian đi nữa.”

Chu Minh Tự: ……??

Hình như kịch bản đã thỏa thuận không giống ban đầu.

Cậu nghiêng đầu, không ngờ cô sẽ nói vậy: “Em không chán?”

“Chán cái gì?”

“Thời gian dành cho em quá ít, sợ cảm tình nhạt đi.”

“Cũng không hẳn rất ít, chúng ta thường xuyên đi học với nhau, ăn cơm với nhau, còn gọi điện thoại video gì đó,” Kiều Diệc Khê nói, “Còn ở gần như vậy, muốn gặp thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy.”

“Anh nghĩ xem, chúng ta đã gần nhau như vậy, sống trên dưới nhau, trong trường thì học chung một tòa nhà, câu lạc bộ mình tham gia luôn tổ chức hoạt động với nhau, đến lúc đó lại mỗi ngày dính lấy nhau, lúc bắt đầu có lẽ không cảm thấy gì, thời gian lâu dần, nhiệt tình bị tiêu hao quá mức, chắc chắn cảm thấy mệt mỏi.”

“Thỉnh thoảng dành cho nhau một chút không gian, khá tốt.” Kiều Diệc Khê chớp mắt, “Khoảng cách sinh ra hoàn mỹ.”

Tuy chưa hẹn hò bao giờ, nhưng cô luôn là người rất hưởng thụ thời gian cá nhân.

Cô cảm thấy con gái có quyền phụ thuộc vào tình yêu, nhưng cũng cần thực hiện sự độc lập của mình dành cho đối phương.

Lúc yêu thì nghiêm túc yêu, mà cuộc sống ngoại trừ việc yêu đương, cũng yêu cầu tự mình dụng tâm kinh doanh, tìm được trọng điểm và quỹ đạo cho cuộc đời mình.

Chu Minh Tự rũ mắt.

Cũng đúng.

Trước kia có quá nhiều thời gian sống chung, không có giờ phút nào không ở bên nhau, thật sự nhiều quá có lẽ sẽ chán.

“Nói đi thì phải nói lại,” Kiều Diệc Khê giơ tay cậu lên, “Không phải anh tới để đi xem phim với em sao, cũng vui mà.”

Cô từ từ kể: “Em cảm thấy loại việc bầu bạn này, ở chất chứ không ở lượng, không cần anh bên em mỗi giây mỗi phút, hơn nữa không thể có việc đó. Cho nên những lúc em cần thì anh ở bên cạnh là rất tốt rồi.”

Lúc đi đến cửa rạp chiếu phim, Chu Minh Tự cực kỳ trịnh trọng. Trầm giọng trả lời cô: “Anh sẽ như vậy.”


Luôn có mặt.

Mỗi giây phút em cần anh.

Anh nhất định nỗ lực đuổi tới, nhất định không vắng mặt.

///

Bên ngoài rạp chiếu phim lạnh hơn bên trong, hai người lấy vé, Chu Minh Tự xoay người muốn đi.

Kiều Diệc Khê: “Anh đi đâu?”

“Ngồi chờ vào rạp,” Chu Minh Tự cầm vé dừng lại, “Không phải sao?”

“Không mua bắp rang? Thức ăn đồ uống?” Kiều Diệc Khê bất đồng quan điểm, “Ngồi nhiều chán lắm.”

Nếu Kiều Diệc Khê đã nhắc, vậy thì “người hay ‘nhàm chán’ ngồi một chỗ” cụ thể là Chu Minh Tự của mọi khi, giờ phút này nhường cô, đi về phía máy bán bắp.

Mua một hộp bắp lớn, người cầm là Chu Minh Tự.

Kiều Diệc Khê đứng trước quán trà sữa, chọn một ly trà vải hoa hồng, nói xong rồi lại quay đầu hỏi Chu Minh Tự: “Anh muốn gì không?”

Chu Minh Tự quét mắt sơ, tùy tiện nói tên: “Chanh bạc hà đi.”

Cô gật đầu nói với người phục vụ ly cậu muốn, lúc này mới rời khỏi, lúc chờ đợi thì nói với cậu: “Em cho rằng anh sẽ chọn cẩu kỷ hạt Ươi.”

Chu Minh Tự nhíu mày: “Có cái này?”

Hình như cậu không thấy, bình thường không phải quán trà sữa chỉ bán đồ uống ngọt thôi sao?

Kiều Diệc Khê ngạc nhiên nâng tầm mắt: “Anh muốn uống thật?”

“……”

Sau khi nhận nước và bắp rang cũng là lúc vào rạp phim.

Kiều Diệc Khê thoải mái uống đồ uống và lấy bắp rang từ cái hộp để trong ngực Chu Minh Tự.

Thật ra tình tiết phim rất chán, chưa được mười phút thì Kiều Diệc Khê đã nhìn màn ảnh kết luận: “Hung thủ là hầu gái.”

Chu Minh Tự nhìn cô hầu gái xuất hiện ở màn ảnh chưa được hai mươi giây: “Xác định?”

“Xác định và chắc chắn.” Đại trinh thám Kiều đẩy kính, “Hầu gái.”

Chu Minh Tự sẵn sàng lắng nghe: “Làm sao nhìn ra?”

Cô mím môi, có chút ngại ngùng: “Ngày hôm qua lướt bình luận phim không cẩn thận nhìn thấy.”

“…………”

Bởi vì xem phim giật gân, mà ngay từ đầu đã biết hung thủ, cốt truyện không thuộc loại hấp dẫn người khác, cho nên chưa được một lúc thì Kiều Diệc Khê bắt đầu ngọ nguậy.

Cô ngồi trên ghế nghiên cứu ly trà trong tay.

Chu Minh Tự nhìn cô: “Sao vậy, hung thủ lưu lại manh mối trong nước của em?”

“Không,” cô ngồi không yên, nhỏ giọng hỏi Chu Minh Tự, “Nước của anh vị gì? Uống ngon không?”

Chu Minh Tự đoán có lẽ cô muốn uống, vì thế đưa ly nước của mình đến môi cô: “Nếm thử thì biết.”

Kiều Diệc Khê thuận thế cúi đầu, ngậm ống hút hút hai cái.

Đồ uống vào ngày xuân, mang theo hương thơm thanh mát, trộn giữa chanh và bạc hà, cực kỳ giống với cảm giác cậu tạo cho người khác.

Uống vào hai ngụm, Kiều Diệc Khê mới cảm thấy không đúng.

Cô đang uống nước của Chu Minh Tự? Cô đang ngậm cái ống Chu Minh Tự đã ngậm?

Việc này tính là gì…… Lần hôn môi gián tiếp đầu tiên sau khi xác lập quan hệ?

Chu Minh Tự nhìn cô còn cúi đầu không nhúc nhích, từ góc độ của cậu nhìn xuống, có thể nhìn thấy độ cong của môi cô.

Kiều Diệc Khê đang ngơ ngẩn thì chợt cảm thấy có một ngón tay ấm áp tới gần cô, ngón tay kia đỡ ống lên, như có như không đụng vào môi cô, hơi ngứa.

“Còn đang uống?” Chu Minh Tự gõ gõ ống hút.

Kiều Diệc Khê vội vàng thả ra: “Uống xong rồi.”

Nói xong câu này, cô thành thật dựa vào lưng ghế, cầm ly nước của mình, giả vờ xem phim bắt đầu liên tưởng.

Chu Minh Tự xoa nhẹ lòng bàn tay, dường như vẫn sót lại xúc cảm mơn trớn môi cô trong khoảnh khắc kia, người nào đó mãn nguyện híp mắt, sau đó chuyển động yết hầu, uống một ngụm nước.


Một nửa thời gian xem phim còn lại, hai người “trong lòng có quỷ”, cực kỳ nhất trí vờ như đắm chìm vào bộ phim.

Sau khi ra ngoài, Kiều Diệc Khê nhìn thấy người bán hàng rong ven đường mới tạm thời quên đi những tâm tư nhỏ trước đó.

Cô chỉ bên phải: “Em muốn tới đó xem.”

Chu Minh Tự đi với cô qua đó mới biết bản thân đưa ra quyết định buồn cười đến mức nào.

Chỗ này là nơi bán đồ chơi con nít, chủ yếu bán heo Peppa và SpongeBob, mà Kiều Diệc Khê cũng mua một cái… nơ hình heo Peppa.

Dọc theo đường đi về, Kiều Diệc Khê âm mưu kẹp cái nơ lên cổ áo Chu Minh Tự.

“Thử xem…… Thử thôi mà, để em nhìn xem anh có hợp đeo nơ không.”

“Anh đừng trốn mà, này này, cái này đẹp, em đảm bảo.”

Hai người hồn nhiên náo loạn trong tiểu khu, lúc ba Kiều mẹ Kiều đi xuống vứt rác thì vừa lúc thấy cảnh này.

Kiều Diệc Khê kéo cánh tay Chu Minh Tự, hai người vừa nói vừa cười, con gái nhà mình còn dùng vẻ mặt ngả ngớn cười cười giống tên côn đồ, dùng ngón tay móc cổ áo Chu Minh Tự.

……

Chu Minh Tự mắt nhìn phía trước, là người đầu tiên phát hiện bọn họ, Kiều Diệc Khê cảm nhận tín hiệu nào đó do Chu Minh Tự phát ra, vừa xoay đầu, vừa lúc mặt đối mặt với bà mẹ mình.

Cô cảm thấy bầu không khí hơi sai sai.

Trước khi mở miệng, cô kịp thời thu tay trên cổ áo Chu Minh Tự, còn làm bộ làm tịch ho vài cái: “Cái đó, trên cổ áo Chu Minh Tự có mấy sợi tóc, con lấy giúp cậu, thật mà.”

…………

Mười phút sau.

Sáu người ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn mạt chược trong nhà họ Chu.

Nguyên nhân dẫn đến buổi họp mặt này là do tình yêu của Kiều Diệc Khê Chu Minh Tự đã hấp thụ ánh sáng phơi bày ra ngoài, nhân viên tham dự gồm có: ba Chu mẹ Chu Chu Minh Tự, ba Kiều mẹ Kiều Kiều Diệc Khê.

Không người nào vắng họp, hiệu suất đầy đủ đạt một trăm phần trăm làm cho Kiều Diệc Khê cảm giác như đang thương lượng chiến lược quốc gia hoặc trọng điểm quân sự.

Mọi người đã ngồi khoảng hai mươi phút, nhưng không một ai lên tiếng.

Mẹ Chu mẹ Kiều không thể rời mắt khỏi hai nhân vật chính, ba Kiều buồn bã vì mất mát nên ngồi thẫn thờ, ba Chu thì đút tay vào túi như đang đợi chuyện gì.

Thêm năm phút trôi qua, Chu Minh Tự nhìn đồng hồ.

“Thật sự có người muốn lên tiếng sao, con buổi chiều còn có việc.”

Bốn phụ huynh đồng loạt trao đổi ánh mắt, sau đó, mẹ Chu mới bừng tỉnh nặn ra một câu.

“Vậy …… Vậy các con, sống chung cho tốt, quý trọng cơ hội.”

“Con biết rồi,” Chu Minh Tự đứng dậy, “Vậy con đi trước đây.”

Kiều Diệc Khê nhìn cửa sững sờ.

Vậy là kết thúc?

Cho đến khi Chu Minh Tự vẫy tay gọi cô, cô mới đứng dậy đi theo cậu.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người tiếp tục trầm mặc.

Mẹ Kiều lấy tay đỡ trán: “Thật là, tôi cứ nghĩ giấc mơ thành sự thật, sao vẫn còn không theo kịp ……”

///

Vào buổi chiều, Kiều Diệc Khê bị Chu Minh Tự dắt đến chiến đội nhìn một vòng.

Chiến đội có thời gian biểu nghiêm khắc, ví dụ như mấy giờ rời giường, mấy giờ huấn luyện, mấy giờ mới được kết thúc.

Cô nhìn bọn họ huấn luyện một lúc, lại đi dạo bên ngoài câu lạc bộ, sau đó đi ăn tối với Chu Minh Tự.

Bọn họ chọn ăn ốc bươu.

Trong thời gian chờ đợi, Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Buổi tối phải huấn luyện sao?”

“Ừm, ăn xong về đánh, thắng ít nhất ba trận mới có thể về trước.”

Kiều Diệc Khê “A” một tiếng, “Vậy chẳng phải em phải ngồi đợi sao……”

“Không cần đợi, anh sẽ nhanh chóng giết hết bọn họ.”

“……”

Được, đủ cứng đầu, đủ bá đạo, đủ ngầu, đủ Chu Minh Tự.

Món ốc nhanh chóng được dọn lên, Kiều Diệc Khê mang bao tay chuẩn bị bắt đầu chọc vào con ốc.

Động tác của Chu Minh Tự rất nhanh, chỉ cần nhẹ nhàng cũng lấy được một con rồi đưa tới miệng cô.

Kiều Diệc Khê cắn một cái, lúc nuốt vào vẫn chưa bắt kịp.

“Em còn nhớ rõ lúc mới gặp chưa được bao lâu, buổi tối hôm đó anh đón em tan học có hỏi em muốn ăn ốc bươu không, em nói khó lấy nên anh dẫn em đi chỗ khác.”

“Không ngờ……”

Chu Minh Tự nhướng mày, lưu loát tiếp lời: “Không ngờ chưa được bao lâu, người này từ việc dẫn em đi biến thành giúp em lấy.”

Ăn xong đồ ăn, Chu Minh Tự quay về huấn luyện, Kiều Diệc Khê tản bộ trong công viên ven sông trong lúc chờ cậu.

Lúc Kiều Diệc Khê tản bộ có nhận được một tấm hình, là Mã Kỳ Thành gửi tới, có người nhắn tin riêng trên Weibo của Cô Đao.


Người kia nói có nhìn thấy Chu Minh Tự trong chiến đội nào đó, đồng thời nhắc tới trận Chu Minh Tự cầm giải nhất còn Cô Đao thi rớt trong trận đấu lúc trước, người đó hỏi Cô Đao có kế hoạch gì không, sau này hai người có PK lần hai không.

Cô Đao nhắn lại với nội dung rất đơn giản: 【 Cậu là fans Chu Minh Tự? Đừng nghĩ có thể lấy loại việc này kích thích tôi, thật sự có bản lĩnh thì nói chủ của cậu lấy quán quân thế giới xem, thi esport sinh viên có là cái thá gì. 】

Tức muốn hộc máu rồi, vì mắng Chu Minh Tự mà mặt mũi của mình cũng từ bỏ.

Kiều Diệc Khê hỏi Mã Kỳ Thành: 【 Hình chụp từ đâu? 】

Mã Kỳ Thành: 【 Bạn tớ gửi, nói trong lúc lướt Weibo vô tình nhìn thấy. Cô Đao này thật tàn nhẫn, lúc điên lên thì bản thân cũng mắng. Lần tới tớ sẽ gửi anh ta hình chụp Chu Minh Tự cầm giải quán quân thế giới, để xem anh ta có tức đến mức ngất xỉu tại chỗ không. 】

Kiều Diệc Khê nói thêm hai câu với Mã Kỳ Thành, khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô một mình dạo bước trên cầu nhỏ.

Chỗ này là công viên mới, chưa có chỗ vui chơi dành cho mọi người, Kiều Diệc Khê đi đi dừng dừng, lúc vừa dạo xong thì Chu Minh Tự cũng vừa đi ra.

Hai người đi về chung trên nửa đoạn đường còn lại, dọc đường đi Chu Minh Tự có nhìn thấy một siêu thị nhỏ, hình như cậu nhìn thấy loại kẹo mình thích ăn nên đi vào mua một hộp.

Cái hộp đóng gói bằng giấy màu vàng, trong hộp có những viên kẹo vị chanh, Kiều Diệc Khê suy nghĩ, có lẽ kẹo cũng ngon.

Dù sao thì cô chưa từng ăn qua.

Đi chưa được mấy bước thì cô than mệt, đi tìm cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Ngồi nghỉ mười phút rồi mới đi tiếp.”

“Ừm.”

Gần đó vọng lại tiếng côn trùng kêu, cô hỏi: “Có phải bọn anh sắp thi đấu không?”

Lúc đi trên hành lang có nghe người khác nói.

Chu Minh Tự gật đầu: “Vòng loại, để quyết định có thể đi Berlin đấu trận chung kết không.”

Cuối tháng bảy, trận chung kết PGI sẽ được cử hành ở Berlin, các quốc gia có chiến đội đứng đầu sẽ tập trung một chỗ để tranh cúp.

“Chắc chắn có thể,” cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Em tin anh.”

“Có rất nhiều đội tuyển đã huấn luyện từ rất lâu, em tin anh?” Chu Minh Tự nhàn nhạt nói, “Em đã thích anh tới mức mù quáng như vậy rồi sao.”

“Cái này không gọi là mù quáng, cái này gọi là tin tưởng,” Kiều Diệc Khê chớp mắt, còn có chút lo lắng, “Vẫn cảm thấy không thật lắm.”

Chu Minh Tự: “Cái gì không thật?”

“Chuyện chúng ta hẹn hò,” Kiều Diệc Khê nói, “Bởi vì trước kia cũng thường đi dạo chung lúc tan học, mà bây giờ cũng làm việc tương tự, thỉnh thoảng em sẽ cảm thấy chúng ta không khác là bao so với mối quan hệ bạn bè trước kia, cũng không làm chuyện gì khác.”

Có thể do tình bạn quá bền chặt quá lâu, cô vẫn trong quá trình thích nghi, đôi lúc rất có cảm giác chân thật, có đôi lúc lại lo lắng.

Ví dụ như trước kia lúc còn trong thời kỳ bạn bè, số lần họ dạo công viên quá nhiều, bây giờ cũng đi dạo công viên với nhau, hình ảnh này dường như chỉ là tái hiện lại cảnh hôm qua.

Trong đầu Chu Minh Tự chỉ quanh quẩn câu “Cũng không có làm chuyện gì khác” của cô.

Cô muốn làm chuyện gì khác đúng không?

Kiều Diệc Khê đang ngơ ngác nhìn ánh trăng, bỗng nhiên bị người khác chọc vào vai.

Cô nghiêng đầu nhìn cậu, còn chưa kịp nhìn rõ người và cảnh trước mắt thì có một gương mặt phóng lớn kề sát mặt cô, Chu Minh Tự nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Trong công viên tràn ngập đủ loại hình dáng âm thanh, tất cả đều trộn thành từng cục bông nhét vào đầu Kiều Diệc Khê.

Cô cảm thấy nụ hôn này…… Như đang ăn kẹo.

Cậu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, từ từ mút vào, môi của chàng trai mềm mại treo bên ngoài như một viên kẹo mềm, lần lượt vuốt ve môi cô.

Từng chút một, không nhanh không chậm, thong thả ung dung, đây là phong cách từ trước đến giờ của cậu lúc chuẩn bị cho đoạn nhạc dạo.

Chắc cậu vừa ăn kẹo, vì hơi thở truyền qua có vị ngọt xen lẫn hương chanh.

Chu Minh Tự dùng tay nâng cổ cô để tiện cho cậu dùng sức. Đầu lưỡi cậu miêu tả dọc theo cánh môi cô, móc lấy môi cô, lại đảo qua răng cô, sau đó ngừng lại.

Hơi dùng sức, đầu lưỡi của cậu lại đảo qua khe hở giữa răng cô, bởi vì cô căng thẳng nên cắn chặt hàm răng làm cho cậu không mở được.

Cậu dùng ngón cái có vết chai mỏng cọ qua tai cô, giọng nói lúc trầm lúc bổng kề sát môi cô, bắt đầu dụ dỗ.

“Em đừng cắn chặt như vậy.”

Kiều Diệc Khê dần dần thả lỏng bả vai đang căng thẳng, chàng trai hài lòng thấp giọng cười, đầu lưỡi cạy răng cô ra, tiến quân thần tốc.

Kiều Diệc Khê nghĩ nếu bản thân là thùng thuốc nổ, chắc chắn đã nổ mạnh lúc cậu mỉm cười.

Má cô nóng lên, phía sau tai tê tê dại dại, cậu bóp nhẹ vào vành tai như vừa được người khác khen thưởng, bóp đến khi cả người cô mềm oặt.

Chu Minh Tự hôn rất lâu, như con tằm nuốt đi lý trí của cô từng chút từng chút một, cậu tìm được đầu lưỡi nhỏ đã ướt còn muốn né tránh, rồi lần lượt nuốt trọn tiếng nghẹn của cô.

Giống như triền miên, giống như trêu chọc, giống như ôn nhu trả thù, trả thù cô đêm đó uống say hôn cậu rồi quên sạch “trách nhiệm” vào ngày hôm sau, trả thù cô từng làm cậu trằn trọc những buổi tối, trả thù cô lần nào cũng khuấy đảo suy nghĩ của cậu.

Cậu nghĩ cậu rất am hiểu nhẫn nhịn, nhưng đến giờ phút này mới biết, cậu vốn không phải loại người am hiểu nhẫn nhịn, chỉ là kỳ ngủ đông quá lâu, còn chưa đến thời điểm bùng nổ mà thôi, cậu không biết thì ra cậu đã chôn giấu khát vọng sâu như vậy.

Mất ngủ vì cô, muốn ôm lấy cô nhưng chỉ ôm được khoảng không, cậu dùng mọi cách để gián tiếp đáp trả cô ――

Kiều Diệc Khê nghẹn ngào: “Anh đừng, cắn em.”

Cô đã bị lăn lộn đến mức thiếu oxy, vươn tay đập hai cái, người này mới chịu buông cô ra.

Cuối cùng, người nào đó còn chẳng biết xấu hổ dò hỏi cô: “Bây giờ có cảm giác chân thật chưa?”

Cậu cong môi, lần đầu tiên, nhếch môi nở nụ cười kèm theo hương vị gian tà.

“Nếu chưa, thêm một lần nữa ――”

“Anh không ngại giúp em đến khi nào em thấy chân thật mới thôi.”