Thích Em Như Thế

Chương 14




Thẩm Chi Niên bước nhanh tới, duỗi tay liền đỡ Trương Sơ Tâm. Tống Hi hoảng sợ, “Anh… Anh muốn làm gì?”

Vẻ mặt Tống Hi khiếp sợ nhìn Thẩm Chi Niên. Chuyện… Chuyện này là như thế nào?

Thẩm Chi Niên nhíu mày nhìn cô, “Buông tay!”

“Không… Anh quen với Tiểu Tâm sao?”

Trương Sơ Tâm loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện, nhỏ giọng nói một câu, “Quen… Hi Hi, chị về đi.”

Thẩm Chi Niên kéo Trương Sơ Tâm đến gần anh.

Trương Sơ Tâm dựa lòng ngực anh, trong long bỗng nhiên thấy an toàn hơn nhiều, nhưng cơ thể lại nóng thêm.

Cô nhắm mắt, cố gắng hạ nhiệt cơ thể xuống, kéo áo anh, “Thẩm Chi Niên…”

Thẩm Chi Niên bế cô lên, “Về nhà.”

Có lẽ Thẩm Chi Niên đã phát hiện ra điểm bất thường của Trương Sơ Tâm nên lái xa rất nhanh, mười phút sau đã đến nhà.

Lúc anh ôm cô xuống xe, Trương Sơ Tâm ôm chặt cổ anh, người cô dán sát vào người anh, nói đứt quãng, “Thẩm Chi Niên… Khi đó… Khi đó anh như thế nào mà …”

Cô nói một chút liền dừng lại

Trong lòng Thẩm Chi Niên run lên, ôm nàng đi vào phòng.

Anh đặt cô nằm trên giường, chuẩn bị lấy điện thoại gọi bác sĩ.

Trương Sơ Tâm bỗng nhiên ngồi dậy, từ phía sau ôm chầm lấy anh, “Đừng đi… Anh đừng đi…”

Người cô nóng như một đống lửa nhỏ.

Người Thẩm Chi Niên cứng đờ, lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.

Trương Sơ Tâm nhào lên, đầu đặt trên vai anh, khuôn mặt ấy dựa gần anh như vậy, làm cho Thẩm Chi Niên cũng nóng lên.

Yết hầu Thẩm Chi Niên chuyển động lên xuống, ngón tay xiết chặc.

“Đừng đi …” Trương Sơ Tâm đã không còn ý thức, chỉ là thuận theo bản năng, hôn Thẩm Chi Niên.

Lần này, cuối cùng thì người Thẩm Chi Niên như cây đàn căng dây bị đứt.

Anh nhanh chóng đè Trương Sơ Tâm trên giường, thân người anh gắt gao dán chặt với người cô, so với thân người vừa nóng vừa cứng ngắt của anh, người Trương Sơ mềm nhũn.

Đôi mắt Trương Sơ Tâm khẽ nhếch, tiếp tục hôn nhẹ Thẩm Chi Niên một cái.

Thẩm Chi Niên giống như bị điện giật, ánh mắt sâu them vài phần.

Anh nâng cằm cô, “Trương Sơ Tâm, nhìn anh.”

Ánh mắt Trương Sơ Tâm có chút mê mang, ngập nước, giống như một hồ nước trong vắt.

“Trương Sơ Tâm, nhìn anh, nói cho anh biết, anh là ai.” Thẩm Chi Niên nhìn cô chằm chằm, giọng có chút gấp gáp.

Trương Sơ Tâm đã không còn tỉnh táo nữa, cô nhìn anh chăm chú trong chốc lát, nói ra vài chữ không nghe rõ, “Thẩm Chi Niên…”

Lời nói còn chưa hết, Thẩm Chi Niên liền chặn môi cô.

“Anh…”

Ngày nhớ đêm mong, giấc mộng thời niên thiếu nay cũng trở thành hiện thực.

Thẩm Chi Niên vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu đem người phụ nữ dưới thân mình giống như bảo bối.

Anh rất nhẹ nhàng, dù vậy, Trương Sơ Tâm vẫn nắm chặt lấy tay anh kêu đau.

“Lần đầu chắc chắn sẽ đau, nhưng rất nhanh sẽ khỏi, em chịu khó chút…”



Lúc ánh mặt trời sang sớm chiếu vào trong phòng, mắt Trương Sơ Tâm bị đau một chút, run run mở mắt.

Đầu cô đau vô cùng, theo tự nhiên Trương Sơ Tâm lấy tay xoa xoa trán.

Lúc giơ tay lên, mới phát hiện có gì đó không đúng cho lắm. Cô đột nhiên trừng lớn hai mắt, phát hiện mình đang nằm cạnh Trương Sơ Tâm.

“Á!” Cô hét lên một tiếng, xoay người ngồi dậy.

Thẩm Chi Niên bị tiếng thét chói tai của cô đang thức.

Trương Sơ Tâm kéo chăn, khiếp sợ nhìn anh, “Anh… Anh đã làm gì…”

Thẩm Chi Niên nhíu mắt, “Đã làm gì sao? Em quên rồi ư?”

“Tại vì sao anh…”

“Trương Sơ Tâm, chúc mừng em, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được như ý muốn, ngủ với anh.” Thẩm Chi Niên nhướng mày cười một chút, đôi mắt sáng hơn ngày thường.

“Anh… Anh! Anh khi dễ tôi!”

“Anh khi dễ em? Trương Sơ Tâm, hôm qua là ai ôm anh cứng ngắt, không cho anh đi?” Thẩm Chi Niên cười khẽ một tiếng, xốc chăn xuống giường.

“…”

Anh không mặc quần, 100% nude, Trương Sơ Tâm mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó lại nhắm tịt mắt lại, “Anh biến thái quá!”

Thẩm Chi Niên nhìn cô, khóe miệng cong lên.

Trương Sơ Tâm đi tắm, lúc xuống lầu, hai chân của cô mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Chuyện tối hôm qua, cô cũng nhớ ra một chút. Cô bị Tiếu Từ hạ thuốc, có khả năng là cô cùng Thẩm Chi Niên đã…

Cô cắn cắn môi dưới, tiếp tục xuống lầu.

Thẩm Chi Niên ngồi trên sô pha xem văn kiện, thấy cô xuống, nhẹ giọng nói một câu, “Trong nhà bếp có để bữa sáng, em vào ăn đi.”

Trương Sơ Tâm ngẩn ra, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng. Do dự một lát, sắp xếp lại câu nói của mình, “Thẩm Chi Niên, chuyện tối hôm qua, thật xin lỗi. Thật sự là tôi… Không phải là toi muốn vậy…”

Cô ấp úng, cảm thấy nói như thế đều không được.

Thẩm Chi Niên buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, “Cho nên, em muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói…! Tôi không có ý muốn ngủ cùng anh! Anh đừng hiểu lầm!”

“Hiểu lầm cái gì?” Sắc mặt Thẩm Chi Niên dần dần tối lại.

Trương Sơ Tâm hít sâu một hơi, “Hiểu lầm tôi thích anh! Anh biết rồi, hôm qua tôi bị hạ thuốc… Ừ… Ai cũng đều đã là người trưởng thành, chuyện tối hôm qua, tôi sẽ không tính toán, nhưng cũng không có lần sau, mng anh đừng hiểu lầm.”

Cô nói xong, bước nhanh vào nhà bếp.

Thẩm Chi Niên nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, chỉ thấy có một ngụm bực tức trong lòng.

Cô không thích anh? Thật sự không thích sao?

Trương Sơ Tâm ăn xong bữa sáng, lúc bước ra phòng khách, đúng lúc Thẩm Chi Niên ra khỏi cửa. Trong sân nhà nghe thấy tiếng động cơ của xe.

Cô hơi ngẩn ra, sau đó lập tức xoay người chạy lên lầu.

Một lúc sau vào phòng, liến thấy điện thoại của cô đang điên cuồng reo lên.

“Hi Hi.”

“Trương Sơ Tâm! Em phải dành công đạo cho chị! Em và Thẩm Chi Niên có quan hệ gì? Đến cuối cùng hôm qua em và anh ta xảy ra cái gì?!!” Tống Hi như muốn hét lên ở đầu bên kia điện thoại.

Theo bản năng Trương Sơ Tâm để điện thoại ra xa một chút, chờ bên kia yên tĩnh lại, mới lại đưa điện thoại sát tai, “Chuyện này rất dài, khi nào quay về em sẽ kể chị nghe.”

“Để sau! Em còn muốn chị chờ đến chừng nào? Bây giờ em mau chóng nói cho chị nghe! Mau nói!”

“Được rồi được rồi… Em nói cho chị nghe là được chứ gì… Em…” Cô đang tính nói tiếp, nhưng lại nghe được tiếng chuông điện thoại khác, xuất phát từ phòng làm việc của anh.

Cô ngẩn người, không phải là Thẩm Chi Niên đi rồi sao?

“Hi Hi, chờ lát nữa em sẽ gọi lại cho chị, em có chút việc gấp.” Cô nói, ngắt điện thoại, cẩn thận nghe xong lại, đúng thật là tiếng chuông điện thoại từ phòng làm việc.

Cô bước ra rồi đi vào phòng làm việc của anh.

Trong phòng trống rỗng, không có ai.

Cô đi một vòng nhìn thử, là điện thoại mà cô thường thấy Thẩm Chi Niên dùng ở trên bàn.

Người cũng lớn tới chừng này rồi mà vẫn còn quên mang điện thoại được.

Cô duỗi tay cầm điện thoại lên, xoay người đi ra.

Đây là lần đầu tiên Trương Sơ Tâm đến tập đoàn X.N.

Cô đứng ở cửa lớn, do dự một hồi lâu mới đi vào.

Nhân viên nữ ở quầy tiếp tân nhiệt tình chào hỏi cô, “Xin hỏi cô muốn tìm ai ạ?”

Trương Sơ Tâm cười cười, “Tôi muốn hỏi, giám đốc Thẩm ở tầng mấy?”

“Giám đốc ở 28 lâu. Xin hỏi cô muốn tìm tổng giám đốc sao?”

“Tôi muốn đưa cho anh ta đồ.”

“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

“À… Không có.”

“Cô có thể ngồi chờ một chút ạ, tôi sẽ đi hỏi.”

Trương Sơ Tâm gật gật đầu, “Cô nói với anh ta, tôi là Trương Sơ Tâm.”

“Được ạ.”

Cô không nghĩ đến chuyện muốn gặp Thẩm Chi Niên lại khó khăn đến vậy.

Lúc có điện thoại từ tiếp tân gọi lên, là thư kí Hà Thanh nhận.

“Làm sao vậy?”

“Chị Hà Thanh, ở chỗ em có một người tên là Trương Sơ Tâm muốn gặp tổng giám đốc.”

“Trương Sơ Tâm?” Sắc mặt Hà Thanh thay đổi. Trương Sơ Tâm …

“Đúng vậy.”

Hà Thanh trầm mặc trong chốc lát, “Ừ, cho cô ta lên đi.”

Trương Sơ Tâm cầm điện thoại, lên tầng 28, “Xin hỏi một chút, văn phòng của tổng giám đốc ở chỗ nào?”

“Bên kia.” Người kia ngẩng đầu liếc cô một cái, chỉ tay về một hướng.

Trương Sơ Tâm nói cảm ơn.

Cô vừa bước chân đi, đằng sau liên có tiếng trò chuyền, “Thật lạ, hôm nay lại có phụ nữ đến tìm giám đốc.”

“Có gì đâu, tổng giám đốc của chúng ta không được có phụ nữ đến tìm sao?”

“Cô làm việc ở công ty mấy năm nay, có thấy giám đốc Thẩm đi cùng với ai khác sao?”

Người đó lắc đầu, “Hình như là không có.”

“Cô nói xem cô ta (Trương Sơ Tâm) cùng giám đốc có quan hệ gì?”

“Làm sao tôi biết, chắc không phải là vợ của giám đốc chứ!”

“A! Lời nói này không được để cho chị Hà Thanh nghe, nếu không cô chuẩn bị cuốn gói đi đi” Chuyện Hà Thanh thích Thẩm Chi Niên, toàn công ty ai cũng biết, ngày thường mọi người thường lấy chuyện này ra đùa giỡn, nói cô (Hà Thanh) là vợ giám đốc tương lai, cô rất hưởng thụ, cũng rất thích cách gọi ngày của mọi người.

Hai người nói xong liền dừng lại.

Lúc Trương Sơ Tâm đẩy cửa đi vào văn phòng của anh, bên trong không có người.

Cô hơi bất ngờ, tiếp tục đi hai bước vào trong.

“A… Niên, nhẹ một chút a…” Bên trong bỗng nhiên có tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ, Trương Sơ Tâm đứng hình, sắc mặt trắng bệch.

Hết chương 14