Tần Bạch ở quán trà sữa đến trưa mới về nhà, thấy ba mẹ đang thu dọn hành lý, nói muốn đi công tác nên chuẩn bị đưa cô đến nhà bác cả ở một thời gian.
Tần Bạch nghĩ về gương mặt “gay gắt” của anh họ Tần Thâm.
“Mẹ, con có thể sang ở với em họ không?”
Tần Bạch cố gắng tìm một con đường khác cho mình, “Còn có thể cùng nhau đi học.”
Mẹ Tần Bạch suy nghĩ một chút: “Cũng được, vậy con đi thu dọn đồ đạc, lát nữa mẹ sẽ đưa con sang đó.”
Tần Bạch vui vẻ đến nhà em họ.
Đồng thời chiếm lấy thời gian cuối tuần chơi máy tính của Cố Như Sơ để học vật lý. Cố Như Sơ là học sinh xuất sắc hàng thật giá thật, nhờ có cô ấy giảng bài, cuối cùng Tần Bạch cũng hiểu được bài vật lý tuần này.
Sáng thứ hai, hai người nắm tay nhau đi học.
Lên đến tầng ba, Tần Bạch đang chuẩn bị tạm biệt Cố Như Sơ, thì cô ấy đột nhiên nói: “Chị họ, các bạn khác đều có người đưa đi học, bà cũng đưa tôi lên đi nha.”
Tần Bạch bất đắc dĩ: “Tôi đã đưa bà lên tầng ba rồi, bà tự vào lớp đi.”
“Nhưng các bạn khác đều được đưa đến cửa lớp kìa.”
Cố Như Sơ ôm lấy tay Tần Bạch, “Không chịu đâu, hôm nay bà không đưa tôi đến lớp thì tôi sẽ không học.”
Tần Bạch bị Cố Như Sơ kéo lên tầng bốn, đưa cô ấy vào lớp 11/10.
Vừa quay lưng lại thì đụng phải Thẩm Minh Hiên, cô vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng chạy xuống tầng của lớp 10, kịp vào lớp trước khi giáo viên tiếng Anh đến.
Thật bực mình, anh họ và em họ đều không có ai bình thường.
Thẩm Minh Hiên bị đụng nhưng tâm trạng lại rất tốt, vui vẻ làm bài tập vật lý trong giờ tiếng Anh.
Sáng sớm được đàn em “ôm ấp yêu thương”, suy nghĩ chút, không biết sau này nên cho con học xã hội hay học tự nhiên đây.
Mẹ nó ngốc vậy thì chắc phải cho học xã hội rồi.
Thẩm Minh Hiên đắc ý.
Mười mấy năm sau, con trai anh nhảy lớp liên tục, 25 tuổi đã lấy bằng tiến sĩ vật lý, vẫn không hiểu tại sao trước đó ba mình lại mãnh liệt khuyên mình học xã hội như vậy.
Đó là chuyện sau này, hiện tại Thẩm Minh Hiên vẫn đang trong trạng thái tự cho rằng “tôi thích cô ấy rõ ràng thế, cô ấy chắc chắn cũng thích tôi” mà thực ra chẳng ai nhận ra anh ta có ý với đàn em.
Khi ở nhà mình, buổi trưa Tần Bạch thường về nhà ăn cơm, nhưng giờ ba mẹ quá bận, buổi trưa cô chỉ có thể ăn cùng Cố Như Sơ ở trường.
Buổi trưa, sau khi tan học, lên tầng bốn, phát hiện lớp của em họ đang bị kéo dài giờ học, thầy giáo hóa học đang hăng say làm thí nghiệm, hoàn toàn không quan tâm đến đám học sinh sắp đói đến mức ngất xỉu dưới bàn.
“Hôm nay làm xong báo cáo thí nghiệm, ngày mai nộp.”
Cuối cùng thầy giáo hóa học cũng thu dọn dụng cụ và rời khỏi lớp.
Cố Như Sơ kéo Tần Bạch vào lớp ngồi xuống, “Đợi chút, tôi đã đặt đồ ăn ngoài rồi.”
“Không phải bà đi học không mang điện thoại sao?”
Tần Bạch hỏi.
“Đúng vậy.”
Cố Như Sơ gật đầu, “Tôi dùng điện thoại của Hứa Triết.”
Chờ một lát, Thẩm Minh Hiên, Hứa Triết và Tất Minh Chi mang sáu phần đồ ăn vào.
Vẫn là sáu người lần trước, nhưng lần này là cùng nhau ăn đồ ăn đặt bên ngoài trong lớp, Tần Bạch cũng biết họ là bạn thân, kiếp trước khi thực tập bị Thẩm Minh Hiên mắng té tát, Cố Như Sơ còn nói giúp cô mấy lời, làm Tần Bạch cảm thấy hơi ngại, vốn là lỗi của cô, lại vì sếp là bạn của em họ mà được nương tay thì sao được.
Không ngờ sau khi sống lại, nhiều chuyện lại khác trước, thậm chí còn cùng ăn đồ ăn ngoài với bạn của em họ.
Tần Bạch cúi đầu ăn, một bàn tay từ bên cạnh thò vào hộp giấy trên bàn.
Miệng đang nhai cơm, Tần Bạch chỉ biết trợn mắt tỏ vẻ thắc mắc.
Thẩm Minh Hiên hắng giọng, “Tôi lấy giấy.”
Anh rút một tờ đưa cho cô, “Ăn từ từ thôi.”
Tần Bạch nuốt cơm, cảm ơn anh, vừa rồi ở gần quá, gương mặt Thẩm Minh Hiên, thật là quá đẹp trai!
Mẹ ơi, trái tim thiếu nữ của con trở lại rồi!
Dù anh ta bắt mình tăng ca, nói mình lùn, coi thường bài tập vật lý của mình, nhưng anh ta vẫn quá đẹp trai!
Hai mắt sâu!
Lông mi như cây quạt!
Muốn nhổ một cái!
Hình như có gì đó không đúng.
Thẩm Minh Hiên nhìn Tần Bạch ăn nhanh hơn, tóc dài buộc sau đầu, cái đầu nhỏ động đậy qua lại.
Sau đó, anh đưa tay chạm vào đầu cô.
Tần Bạch dừng lại một chút, ngước lên nhìn anh với đôi mắt to tròn.
Thẩm Minh Hiên lấy hộp sữa sô-cô-la bên cạnh đưa cho cô, “Coi chừng nghẹn.”
Má ơi, đôi mắt to quá muốn hôn một cái.
Anh cảm thấy mình như một tên biến thái, Tần Bạch mới 15 tuổi, làm vậy có dọa cô ấy không.
Hoàn toàn quên mất Tư Niệm và Tất Minh Chi bên cạnh mới 15 tuổi đã yêu nhau rồi.
Đúng, anh là người đứng đắn, sao có thể dụ dỗ cô bé này yêu sớm, cô bé muốn thi vào đại học Y, phải học hành chăm chỉ.
Ăn xong, Tần Bạch ở lại lớp 11/10 tự học cùng họ, xuống lớp lấy sách vật lý và sách bài tập địa lý, còn lấy từ túi treo bên bàn một ít kẹo bạc hà mang lên cho các bạn. Cái túi đó cô chuyên dùng để đựng đồ ăn.
Lần này không ngồi chỗ ở Thẩm Minh Hiên, chỗ của anh ở áp cuối, gần cửa lớp, không có bạn cùng bàn, bên cạnh là cửa sau, rất tiện để cúp học, trước mặt là Hứa Triết, Tần Bạch chiếm chỗ của Hứa Triết, ngồi cùng bàn với Cố Như Sơ.
Tần Bạch chăm chỉ làm xong bài tập địa lý, định hỏi Cố Như Sơ về vật lý, quay đầu lại thấy Cố Như Sơ đang chơi trò Rhythm Master trên điện thoại của cô, Hứa Triết ngồi cạnh hướng dẫn, thỉnh thoảng còn giúp nhấn nút bỏ lỡ, cách lối đi là Tất Minh Chi và Tư Niệm nắm tay nhau nằm sấp trên bàn để ngủ trưa.
Cả thế giới đều tỏa ra mùi vị tình yêu, chỉ mình tỏa ra mùi vị độc thân.
“Cái nào không hiểu, tôi dạy em.”
Thẩm Minh Hiên nghiêng người qua hỏi.
Ồ, quên mất, ở đây còn một “con chó độc thân” nữa.
Thẩm Minh Hiên giảng vật lý rõ ràng hơn Cố Như Sơ, Cố Như Sơ là kiểu người hiểu nhưng không giải thích được, Tần Bạch hiểu được hoàn toàn nhờ vào việc có cùng chung dòng máu và chút xíu tâm linh tương thông vì chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Nhưng Thẩm Minh Hiên thật sự hiểu và giảng rất đơn giản dễ hiểu, ngoài nội dung buổi sáng đã học, còn giảng thêm một chút phần sau cho Tần Bạch.
Giảng xong vật lý, Thẩm Minh Hiên rõ ràng thấy ánh mắt cô bé nhìn mình sáng lên, có chút ngưỡng mộ, làm anh rất hưởng thụ.
“Có gì không hiểu thì hỏi tôi, QQ, WeChat, số điện thoại em đều có rồi đó, sau này đừng tự mò mẫm dẫn đến hiểu sai nữa.”
“Ừm ừm.”
Tần Bạch gật đầu, “Anh giảng hay hơn Cố Như Sơ nhiều.”
Cố Như Sơ vừa chơi xong một màn Rhythm Master, nghe thấy câu này lập tức quay đầu, “Bà nói vậy có nghĩ tới cảm xúc của tôi không, tối nay tôi không thèm ngủ với bà nữa.”
“Tôi cũng không phải rất muốn ngủ với bà.”
Tần Bạch lấy lại điện thoại, dọn dẹp sách vở, sắp đến 1:30, mọi người lần lượt đến trường, Tần Bạch chào tạm biệt rồi về lớp.
“Cậu cười gì vậy?”
Lộ Chi Dao vừa đến trường đã thấy bạn cùng bàn vừa làm bài tập vật lý vừa cười ngây ngô, đừng nói là bị ngốc nha.
“Mình cười à?”
Tần Bạch ngẩng đầu, nhìn bài lâu mắt hơi nhức, chớp chớp mắt thấy ướt, trưa trời nóng, má cũng đỏ ửng, khuôn mặt non nớt làm Lộ Chi Dao ngạc nhiên.
“Cậu có cười.”
Lộ Chi Dao chắc chắn, “Này, có người hỏi xin số QQ của cậu, có cho không?”
“Ai vậy.”
Tần Bạch vào đại học thì ít dùng QQ, mấy câu nói tự kỷ đăng trên trang cá nhân cô xóa cả buổi mới xóa hết, giờ quay lại cấp ba, cô xóa sạch trang cá nhân, mọi thứ đều đăng lên WeChat, không muốn để lại mấy câu nói thiếu niên ngốc nghếch đó nữa, QQ chỉ để xem nhóm lớp, chủ yếu liên lạc bằng WeChat.
“Đào Nhiên lớp 2, bạn học cấp hai của mình.”
“Cho đi.”
Tần Bạch còn đang bận làm bài tập, nghe loáng thoáng tên Đào Nhiên, tưởng là con gái, không để ý lắm, tiếp tục làm bài.
Ở nhà em họ hơn ba tuần, mặc dù Cố Như Sơ thường xuyên “lên cơn” bắt cô đưa đón đi học như trẻ con, nhưng buổi trưa ăn cơm cùng lớp 11/10, cuối tuần lại bị em họ kéo đi tham gia các hoạt động của nhóm như hát karaoke, dạo phố, xem phim và chứng kiến cảnh tình tứ của cặp đôi Tư Niệm Tất Minh Chi, khi về nhà, Tần Bạch lại thường xuyên hỏi bài Thẩm Minh Hiên trên WeChat, còn tham gia vào nhóm nhỏ của năm người này.
Dù quan hệ ngày càng thân thiết, nhưng Tần Bạch cũng muốn hỏi: Chẳng lẽ các học sinh giỏi không cần học à? Cô chưa từng thấy họ học bài, nhưng thành tích luôn rất tốt. Đây có lẽ là sự khác biệt giữa thiên tài và học sinh bình thường.
Ba tuần trôi qua, chưa kịp đợi ba mẹ đi công tác về, thì đã đến kỳ hội thao của trường, lớp phó văn thể mỹ như cô cuối cùng cũng có đất dụng võ, phụ trách thu thập bài viết của các bạn, lớp viết càng nhiều thì sẽ càng được cộng nhiều điểm, may mà trong lớp có nhiều bạn nữ rất quan tâm đến danh dự của lớp, không nói nhiều lời đã viết mười bài giao lên, còn nhiều hơn cả mấy lớp khác.
Cuối tuần, các thành viên ban cán sự lớp tập trung tại trường để làm bảng tên lớp. Đang suy nghĩ thiết kế thế nào, thì có người từ lớp 2 đến tìm Tần Bạch.
Là Đào Nhiên. Dù đã kết bạn trên QQ, nhưng hai người chưa nói chuyện nhiều với nhau. Tần Bạch cứ nghĩ đây là tên của con gái, nên không để ý đến thông tin trên QQ ghi là nam.
Khó khăn lắm mới kết bạn được với nữ thần trên QQ, Đào Nhiên không dám nói nhiều, sợ Tần Bạch cảm thấy phiền, dù sao hai người cũng không được xem là quen biết nhau. Biết Tần Bạch cũng là thành viên ban cán sự lớp, anh chàng tranh thủ cuối tuần đến trường, vừa khéo gặp được cô, định tự giới thiệu.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cậu. Chiều ngày khai giảng, tôi có gặp cậu ở cửa hàng văn phòng phẩm, cậu rất xinh, Lộ Chi Dao là bạn học cấp hai của tôi, cậu là bạn cùng bàn của cậu ấy, nên tôi mới muốn xin cách liên lạc.”
Đào Nhiên có vẻ căng thẳng, lần đầu tiên nói nhiều với con gái như vậy, lại là cô gái mình thích, khuôn mặt tuấn tú trở nên căng thẳng.
Tần Bạch đứng bên cạnh nghe, thật sự cảm thấy hơi ngại. Đào Nhiên là thủ khoa đầu vào của trường trung học trực thuộc đại học Y, bình thường là học sinh xuất sắc, lại đẹp trai, Tần Bạch biết rõ anh chàng này, nhưng tình huống bây giờ có chút khó xử.
Ngước lên, Tần Bạch thấy Thẩm Minh Hiên đứng ở cầu thang, tay cầm ly trà sữa, đang bước tới phía này.
Cô có cảm giác cả người anh ta đều bừng bừng sát khí.