Thích Em Đến Nghiện

Chương 5: Chìm đắm




Chiếc xe đen bóng nhanh chóng hoà vào màn đêm, tốc độ của chiếc xe cũng đủ để nói lên tâm tình của chủ nhân nó.

Về đến nhà, quả nhiên vali vẫn còn nằm chỏng chơ trước cửa, chẳng có gì thay đổi khi cô rời đi.Năm giờ sáng, thế giới vẫn chìm trong im lặng.

Hành lang yên ắng, tựa như chuyện cô bị bắt cóc chưa hề xảy ra.

Đột nhiên Thời Diên còn có một suy nghĩ khá nực cười rằng liệu đến một ngày cô biến mất, có lẽ phải đến mấy ngày sau, mọi người mới phát hiện ra mất.

Kéo lê thân thể mệt mỏi vào trong phòng, việc đầu tiên mà Thời Diên làm chính là tắm rửa.

Tắm rửa xong, cô mới nhớ ra, bèn đi lục chiếc điện thoại trong túi.

Có tới mười cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều đến từ một người tên Quý Vân Sanh.

Khi Thời Diên gọi lại, điện thoại gần như được tiếp ngay tức khắc.

Ở đầu dây bên kia, giọng Quý Vân Sanh tràn đầy lo lắng:

"Thời Diên à? Hiện giờ cô ở đâu?"

Thời Diên đáp một tiếng, tay cầm khăn bông chậm rãi lau tóc ướt, nhẹ nhàng đáp lại:

"Tôi đã về nhà an toàn rồi, anh đừng lo lắng quá."

Nghe vậy, người bên kia mới thở phào nhẹ nhõm:

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Anh ta ngập ngừng lại một chút rồi áy náy nói:

"Buổi tối tôi phải họp liên tục, lúc biết tin thì đã quá muộn. Thật xin lỗi Thời Diên, vì chuyện của tôi mà cô lâm vào nguy hiểm."

Thời Diên bật cười, cô nhẹ giọng trấn an:

"Anh đừng lo lắng, tôi không sao mà."

Anh ta lại khẽ thở dài:

"Cô yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô. Tôi đã bảo Lạc Thanh Y trở về, hai ngày tới cô cứ nghỉ ngơi đi."

Quý Vân Sanh còn nói:

"Ngày kia xử lý xong chuyện tôi sẽ về nước, nhất định sẽ mời cô một bữa để tạ tội."

Thời Diên cười đồng ý:

"Được, vậy cảm ơn ông chủ trước nhé."

Hai người trò chuyện thêm đôi câu, cuối cùng, Thời Diên cũng ngắt điện thoại.

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, ánh dương bắt đầu ló dạng phía cuối chân trời, bầu trời như được tô thêm một lớp màu cam.

Sấy khô tóc xong, Thời Diên chẳng còn buồn ngủ nữa.

Mới trải qua sự việc như tối qua, nói không sợ là nói dối.

Nhưng Thời Diên chỉ đành chấp nhận.

Mọi người đều nghĩ quan hệ giữa cô và Quý Vân Sanh là loại quan hệ kia, nhưng với cô, có lẽ đây cũng là một sự bảo vệ.

Nó giúp cô tránh được vô số phiền phức trong giới giải trí hỗn tạp này, giúp cô bước trên một con đường tương đối thoải mái.

Tuy nhiên, trước mắt là vinh quang nhưng sau lưng cũng phải gánh vác một phần nguy hiểm.

Cho nên cô không có tư cách oán trách bất cứ điều gì.

Chỉ là... sống như vậy quá lâu, cho dù cô có là người không quan tâm người khác nghĩ gì thì thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt.

May thay cô vẫn còn có thể sống cuộc sống mà mình mong ước.

Nhìn ngắm ánh dương ngày càng rực rỡ, trước mắt Thời Diên bỗng xuất hiện gương mặt của Bùi Kỵ.

Một cảm xúc khó tả bỗng dấy lên.

Cô chỉ mong lần gặp gỡ bất ngờ này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.

Cô và Bùi Kỵ vốn không nên gặp lại.

Chỉ là....

Thời Diên quay đầu, nhìn lên mặt bàn bên cạnh.

Chiếc điện thoại màu đen vẫn nằm ở đó, loáng lên vẻ sáng bóng của kim loại.

Nó giống hệt với chủ nhân, đều khiến người ta không thể ngó lơ.

Thời Diên nhíu mày, bỗng có hơi buồn bực.

Cô nên trả lại điện thoại cho anh thế nào đây?

Hai ngày sau, ngoại trừ cảnh sát đến làm biên bản thì không có ai gõ cửa nhà Thời Diễn nữa.

Tính từ lúc bước vào giới giải trí từ năm 18 tuổi cho đến nay, suốt ba năm qua, số ngày nghỉ của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lịch trình bận rộn cũng không phải không có ích, ít nhất sẽ không khiến cô rơi vào tình cảnh như bây giờ, đột nhiên được ngày rảnh rỗi đến mức nhàm chán.

Trời nhá nhem, cô đi bộ đến siêu thị mua một đống đồ ăn, tự làm cho mình mấy món ăn theo trường phái Giang Nam.

(Truyện được chuyển ngữ và sản xuất bởi POGO FM. Theo dõi truyện sớm nhất và đầy đủ nhất tại app audio POGO FM)

Thức ăn trên bàn đủ sắc đủ vị, thế nhưng lại lẻ loi một bộ bát đũa.

Ăn rồi lại ăn, động tác của Thời Diên chợt ngừng lại, đặt đũa xuống, lấy điện thoại bên hông, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, cô mím môi rồi lên tiếng hỏi:

"Dì Trần à, gần đây bà nội có khoẻ không ạ?"

Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó truyền đến tiếng thở dài của bảo mẫu.

"À, người già mà, bây giờ thường xuyên quên trước quên sau, đôi khi trông thấy tôi còn gọi là tiểu Diên, lúc tỉnh lúc mê...."

Nghe vậy Thời Diên hơi cụp mắt, cổ họng nghèn nghẹn.

"Làm phiền dì quá ạ, bà nội tôi còn cần dì chăm sóc thêm."

"Ôi, tôi hiểu mà. Chẳng phải bây giờ người trẻ đều cố gắng làm ăn ở thành thị sao?"

Cô bảo mẫu nói được vài câu bỗng nhớ ra gì đó, e dè hỏi:

"Cô Thời này, lần trước cô nói cô sắp về... là về Nam Tầm rồi không đi nữa hả?"

Thời Diên đáp một tiếng, giọng cực nhỏ:

"Nhiều nhất là bốn tháng."

Ngay sau đó, điện thoại truyền đến tiếng hít sâu của cô bảo mẫu, giống hệt với phản ứng của Tưởng Thanh khi nghe thấy, nhưng bà ấy cũng không hỏi thêm gì nữa.

Dặn dò thêm vài câu rồi Thời Diên cúp máy.

Không để cô chìm đắm vào cảm xúc bần thần này, Lạc Thanh Y chạy đôn đáo một vòng đã gõ cửa nhà cô.

Lạc Thanh Y xách vali, gối hình chữ U giắt bên hông còn chưa bỏ xuống, trên tóc còn gài một chiếc kính đen, trông khá nhếch nhác.

Vừa trông thấy Thời Diên, cô đã tiện tay tháo kính râm xuống, tỉ mỉ ngắm nghía mặt mũi Thời Diên.

Vài giây sau, cô mới nhếch mày hỏi:

"Sao lại thế này? Sao chị cảm thấy em gầy đi rồi."

"Mau nói chị nghe, có phải dạo này xảy ra chuyện gì rồi không? Tổng giám đốc Quý còn đích thân giục chị mau mau trở về, bảo chị ở bên em một tấc không rời, còn thêm ba tên vệ sĩ..."

Nghe đến đây, Thời Diên đã đoán ra Quý Vân Sanh không nói chuyện cô bị bắt cóc cho Lạc Thanh Y nghe.

Cô liếc mắt, cười cười đánh trống lảng:

"Chắc là sợ em trốn đi trước khi hoàn thành hợp đồng, cho nên mới bảo chị đến giám sát em."

"Chị cầm cái gì vậy?"

Lúc này Lạc Thanh Y mới nhớ ra mục đích đến của mình, cô bèn đưa quyển kịch bản trên tay mình cho Thời Diên.

"Ầy, chẳng phải trước kia em mới xem qua một đoạn giới thiệu ngắn thì tỏ ra rất hứng thú với kịch bản này sao? Gian nan lắm chị mới tìm được bản đầy đủ, em xem kỹ đi rồi hẵng quyết định."

Trên nền giấy trắng mực đen, ở giữa in hai chữ rõ ràng: "Chìm đắm".

Mắt Thời Diên lập tức sáng lên, cô nhận lấy kịch bản rồi lật xem ngay.

Lúc này, trong căn phòng yên ắng, chỉ vang lên tiếng loạt soạt.

Sau đó, tiếng tách tách khe khẽ vang lên.

Một giọt nước mắt rơi xuống giấy, làm loang ra vệt nước.

Lạc Thanh Y cực kỳ thán phục khả năng nhập tâm của cô, bèn đưa cho cô một chiếc khăn tay:

"Thế nào?"

Thời Diên vươn tay ra nhận lấy, nhẹ nhàng nói:

"Hay lắm ạ, em muốn thử xem sao."

Lạc Thanh Y sớm đã đoán được câu trả lời nên buông ra một tiếng thở dài.

"Đây là bộ phim điện ảnh của Khâu Duệ, em cũng biết mười, hai mươi năm ông ấy mới ra một bộ, khỏi phải nói có bao nhiêu người nhăm nhe vai nữ chính. Bên phía Li Tư cũng đang dốc hết sức để giành lấy vai diễn này đó."

Lạc Thanh Y hơi ngừng lại, muốn nói lại thôi:

" Mà ông Khâu Duệ này... nổi tiếng là ghét những diễn viên nhận nhiều bộ một lúc. Có khi chúng ta đã bị ổng cho vào danh sách đen rồi...."

Tay cầm khăn của Thời Diên hơi xiết lại:

"Em hiểu mà. Nhưng em vẫn muốn thử một lần xem sao."

Vào nghề ba năm, cô vẫn luôn không ngừng cố gắng trau dồi kỹ năng diễn xuất, mặc dù có thể đảm bảo chất lượng cho mỗi bộ, nhưng lại chẳng thể tránh khỏi những lời đàm tiếu như nấm lên sau mưa.

Có người nói cô ham kiếm tiền đến phát điên, cũng có người nói cô muốn vắt kiệt fan.

Mặc dù cô không để ý, nhưng thời gian ba năm ngắn ngủi này không chỉ là thời thanh xuân của cô, mà còn là của người hâm mộ nữa.

Trước khi rời khỏi giới giải trí, cô cũng muốn làm một bộ phim thật trọn vẹn.

Nếu có thể, cô cũng muốn được cầm trên tay một giải thưởng cho hạng mục diễn viên, tao nhã nói lời từ biệt.

Lạc Thanh Y nhăn mặt nhăn mũi, rối rắm một hồi rồi nói:

"Hay để chị báo cho Mạc Thanh Bình một tiếng, có lẽ cô ấy sẽ báo cho tổng giám đốc Quý, để xem liệu công ty có thể vận dụng mối quan hệ mà liên hệ với đạo diễn Khâu được không..."

Thời Diên nhìn vào mắt cô, cất giọng kiên quyết:

"Đừng nói chuyện này cho Quý Vân Sanh."

Việc lấy được vai diễn mới là việc khó nhất, nếu nhờ Quý Vân Sanh giúp đỡ sẽ chỉ khiến cô mắc nợ anh ta nhiều hơn mà thôi.

Nhận ra thái độ dứt khoát của Thời Diên, Lạc Thanh Y biết bản thân không thể thuyết phục được cô, chỉ đành thở dài:

"Được rồi, chị biết rồi."

"Lễ kỷ niệm ngày mai, chị sẽ nhờ người khác lấy giúp phương thức liên hệ của Khâu Duệ. Ngày mai Li Tư cũng đến, nhiệm vụ của em là chỉ cần xinh đẹp như hoa thôi."

Thời Diên chợt bật cười:

"Tuân lệnh, đại diện Lạc."

Đợi khi hai người trò chuyện xong, sắc trời cũng đã ngả tối, Lạc Thanh Y đã xách theo hành lý nên sẽ ngủ lại đây.

Hai người ăn cơm tối, đắp mặt nạ xong thì cùng lăn ra giường lướt điện thoại.

Đột nhiên Lạc Thanh Y bật dậy:

"Chết tiệt."

Thời Diên đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng cũng bị tiếng hét này làm cho giật mình.

"Chuyện tình cảm mới đây nhất của Li Tư nổi rồi? Cô ta đang theo một đại gia nào đó của Bắc Thành?"