Thích Em Đến Nghiện

Chương 2: Trên du thuyền




Bóng đêm mờ mịt.

Tại một bến cảng ở Bắc Thành, một chiếc du thuyền tư nhân lặng yên rời khỏi cảng.

Mặt biển đen gợn lên từng đợt sóng như có một con mãnh thú đang rầm rì dưới đáy biển.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thời Diên cũng tỉnh lại. Cô nhận ra mình đang bị trói chặt trên ghế nên không thể động đậy gì được, cô hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Đôi mắt của cô cũng bị che lại bằng một mảnh vải, cô còn ngửi thấy mùi tanh mặn của nước biển.

Cô đang ở trên biển sao?

Thời Diên cau mày, ngay sau đó, cô nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp đến là tiếng mở cửa.

Trái tim cô đập mạnh hoảng sợ.

Có người đi về hướng cô, thô bạo kéo miếng vải đen che mắt cô xuống.

Ánh sáng đột ngột khiến Thời Diên nheo mắt lại, cuối cùng, khi cô thích ứng được với ánh sáng và thấy rõ người ngồi cách đó không xa thì cô vô cùng sửng sốt.

Người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô, nhưng cách ăn mặc lại rất xa hoa, nói ngắn gọn là toàn thân anh ta đều toát ra sự bại hoại của một công tử nhà giàu, người này cô nhìn rất quen.

Nghiêm Thiếu Kỳ - Thái tử của nhà họ Nghiêm lừng lẫy tại Bắc Thành.

Gia tộc này được xem là một trong những cường hào ác bá đã chiếm cứ Bắc Thành lâu năm, nắm trong tay vô số bến tàu, cảng biển lớn nhỏ, thậm chí còn có tin đồn rằng quá trình nhà họ Nghiêm gầy dựng sản nghiệp liên quan đến các hoạt động phạm pháp, nhưng cảnh sát không thể làm gì được.

Anh ta ngồi trên sô pha và sửa sang lại vạt áo, rồi thong dong nở nụ cười chào hỏi cô.

"Nữ thần Thời, đã lâu không gặp."

Đúng là đã lâu không gặp, Thời Diên nhớ rõ lần gần đây nhất cô gặp Thiếu Kỳ là khi cô còn là bạn gái của Quý Vân Sanh và cùng Vân Sanh tham dự một buổi tiệc từ thiện. Nhưng cũng chỉ gặp qua mà thôi, cô cũng không đắc tội gì với Thiếu Kỳ.

Cô thờ ơ nhìn anh ta, không có chút hoảng sợ nào.

Mặt Thời Diên không đổi sắc: "Thiếu Kỳ, có cần tôi nhắc anh rằng, hành vi của anh là đang bắt cóc không?"

Nghe vậy, Nghiêm Thiếu Kỳ cười ra tiếng, có vẻ như anh ta không mấy quan tâm đến lời nhắc này: "Cô khoa trương quá đấy nữ thần Thời. Tôi chỉ muốn mời cô đến du thuyền mới của tôi thôi mà, bắt cóc gì chứ."

Nói xong, anh ta bắt chéo hai chân, giọng điệu đầy phấn khích: "Vốn dĩ tôi cũng mời tổng giám đốc Quý đến để bàn về dự án lớn gần đây, nhưng ngờ đâu tổng giám đốc Quý lại không nể mặt, chỉ có thể mời nữ thần Thời đến trước vậy."

Anh ta nói xong, Thời Diên lập tức hiểu được ẩn ý của anh ta, sắc mặt cô lạnh đi một chút.

Thấy vậy, Nghiêm Thiếu Kỳ vội xua tay rồi giả vờ nói: "Nữ thần Thời đừng căng thẳng, tôi cũng không dám đụng vào cô. Chỉ là mượn cô để dễ mời tổng giám đốc Quý hơn thôi."

Dứt lời, ánh mắt của anh ta lại ngả ngớn đảo quanh vòng một đầy đặn của Thời Diên rồi mỉa mai: "Dù sao cô cũng đã đi theo tổng giám đốc Quý ba năm, chắc là tổng giám đốc Quý sẽ không vô tình đến mức không thèm quan tâm đến sự an nguy của cô đâu nhỉ?"

Anh ta lại đưa tay ra làm động tác thề với cô: "Chỉ cần nữ thần Thời ngoan ngoãn nghe lời, tôi thề sẽ không làm gì cô cả."

Sau đó, Nghiêm Thiếu Kỳ đứng dậy lấy điện thoại ra, chụp tanh tách hai bức ảnh của Thời Diên, rồi với vẻ mặt như đang quan sát một con thú cưng, anh ta đùa cợt: "Nữ thần Thời đúng là ăn ảnh ghê, quả nhiên là ngôi sao số một, số hai trong giới giải trí.". truyện tiên hiệp hay

Thời Diên lạnh lùng nhìn anh ta mà không nói gì.

Loại đàn ông giàu có với thú vui kỳ quặc như tên thái tử này cô đã gặp qua nhiều rồi, càng cố gắng phản kháng thì càng không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì.

Đúng lúc này, một tên vệ sĩ mặc đồ đen đi vào thì thầm với Nghiêm Thiếu Kỳ điều gì đó.

Vẻ mặt đang kiêu ngạo cuồng vọng của Nghiêm Thiếu Kỳ bỗng vụt tắt, thay vào đó là biểu cảm u ám đầy thất vọng.

Anh ta vẫy tay đuổi vệ sĩ ra ngoài, rồi nói với sự hấp tấp: "Biết rồi, kêu người tiếp đãi cho đàng hoàng, tôi sẽ qua đó ngay."

Sau khi kêu người khóa cửa phòng Thời Diên lại, Nghiêm Thiếu Kỳ bước nhanh về phía boong tàu của du thuyền.

Trên boong tàu đèn đuốc sáng trưng, tuy bàn ăn được sắp xếp vội vàng nhưng vẫn giữ được vẻ trang trọng cần thiết.

Những tấm thảm dệt thủ công Maroc có giá mấy triệu tệ được trải dưới chân như những miếng vải lót sàn rẻ tiền, dao nĩa bày biện trên tấm lót dưới ánh đèn lóe lên tia sáng lạnh băng, lại hết sức xa hoa lãng phí.

Nhưng tất cả những thứ này đều bị lu mờ bởi người đàn ông ngồi sau bàn ăn.

Trên đĩa ăn chỉ có ba miếng bít tết chín tái được anh cắt thành từng miếng nhỏ, trong chốc lát, nước màu đỏ tiết ra từ thịt bò càng làm nổi bật chiếc đĩa trắng tinh kia.

Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh đó cũng khó có thể nuốt trôi.

Nhưng anh lại cắt rất bình tĩnh, động tác vừa tập trung vừa tao nhã, giống như anh đang tỉ mỉ chế tạo một tác phẩm nghệ thuật. Anh từ từ đưa miếng thịt bò đỏ tươi vào miệng, một vệt nước đỏ dính trên môi anh, thoạt nhìn giống như máu, nhưng dường như anh không để ý đến nó.

Chứng kiến cảnh tượng này, tóc gáy Nghiêm Thiếu Kỳ dựng hết cả lên.

Dưới ánh đèn, nước da của người đàn ông trở nên trắng bệch, đuôi mắt anh hơi nhếch lên, đó là một khuôn mặt đầy quyến rũ.

Nhưng đôi mắt anh lại lạnh lẽo.

Sự tương phản của hai gam màu sáng tối càng làm anh lại càng trở nên bí ẩn hơn, giống như một tên ma cà rồng sống trong lâu đài cổ, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, toàn thân tràn ngập sự u ám đến mức tàn bạo.

Người đàn ông nhận ra Nghiêm Thiếu Kỳ đã đến thì ngước mắt lên nhìn một cách hờ hững.

Đối mặt với cái nhìn lạnh lẽo này, Nghiêm Thiếu Kỳ bỗng thấy rùng mình, anh ta thầm mắng "tên điên". Tuy nhiên, trên mặt anh ta lại nhanh chóng thể hiện vẻ thân thiện, anh ta vừa cười vừa bước qua đấy.

"Để tổng giám đốc Bùi đợi lâu rồi. Tôi vừa mới xử lý xong chút việc, không biết anh muốn đến đây nên không thể tiếp đón từ xa được."

Bùi Kỵ thả dao nĩa trong tay xuống, anh dùng khăn ăn lau miệng một cách thong thả. Sau khi buông khăn ăn xuống, anh mới nhìn Nghiêm Thiếu Kỳ, ánh mắt sắc lạnh như đang nhìn một xác chết.

Bùi Kỵ nói với giọng hờ hững: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với cậu."

Nghiêm Thiếu Kỳ bất chợt rùng mình. Thấy vậy, Bùi Kỵ cười mỉm: "Miếng đất kia, tôi có thể giúp cậu lấy được."

Nghiêm Thiếu Kỳ ngỡ ngàng, hôm nay anh ta mạo hiểm trói Thời Diên là vì muốn Quý Vân Sanh từ bỏ việc đấu thầu mảnh đất kia.

Thành công hay không còn chưa chắc, nhưng nếu Bùi Kỵ bằng lòng giúp anh ta thì mọi thứ hoàn toàn khả thi.

Mặc dù ai cũng biết Bùi Kỵ chỉ là con nuôi của nhà họ Bùi, nhưng xét về thủ đoạn của anh ta trong những năm qua, thì anh ta là người nắm quyền duy nhất.

Nhiều năm trước đây, nhà họ Bùi bén rễ và xây dựng thế lực ở nước ngoài, nhưng hiện tại đã chiếm được Bắc Thành một cách lặng lẽ, cho đến giờ vẫn không lộ ra tin tức gì.

Nói cách khác, thời thế ở Bắc Thành đã sớm thay đổi.

Nếu vào bảy năm trước, những gì Bùi Kỵ nói với anh ta hôm nay sẽ chỉ được coi là một trò đùa.Nhưng bây giờ, Bùi Kỵ không hề khoác lác chút nào.

Lời của Bùi Kỵ chính là thánh chỉ.

"Tổng giám đốc Bùi, tôi hiểu rõ đạo lý chẳng ai cho không ai bao giờ, anh cũng hiểu, phải không?"

Nghiêm Thiếu Kỳ đã hạ quyết tâm, vội vàng lấy ra từ trong túi một điếu thuốc, sốt sắng đưa đến: "Không biết anh Bùi muốn cái gì, chỉ cần Nghiêm Thiếu Kỳ tôi có thể đáp ứng thì chắc chắn sẽ không từ chối."

Bùi Kỵ không hề tỏ ra khách sáo, Nghiêm Thiếu Kỳ lập tức lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh.

Ánh lửa lóe lên giữa các ngón tay của Bùi Kỵ, vẻ mặt anh lúc này cũng bị che khuất bởi làn khói thuốc mờ ảo.

Chỉ hút một hơi nhưng dường như anh chẳng mấy hứng thú nên nhanh chóng bỏ điếu thuốc xuống, rồi dứt khoát dụi tắt nó trên đĩa ăn.

Tàn thuốc trộn lẫn với nước đỏ của bò bít tết trên chiếc đĩa trắng lúc này tạo thành một mớ hỗn độn.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc, Nghiêm Thiếu Kỳ thậm chí không dám thở mạnh, anh ta sợ rằng lời nói của mình sẽ khiến kẻ điên này thay đổi ý định, lúc đó thì thương vụ mà anh ta mơ mộng lâu nay cũng sẽ đi tong.

Giữa tiếng rít gào của gió biển trộn lẫn với mùi tanh mặn trên du thuyền, giọng của Bùi Kỵ vang lên: "Vậy lấy lô hàng cấm kia của cậu đi."

Nghiêm Thiếu Kỳ nghe xong thì điếng người. Mặt anh ta tái nhợt, đầu óc anh ta bắt đầu quay cuồng suy nghĩ.

Mặc dù không biết tại sao tin tức của lô hàng cấm này lại thổi đến tai Bùi Kỵ, nhưng so với giá trị của mảnh đất kia thì hoàn toàn không cân xứng.

Không có lô hàng này thì có lô hàng khác, nhưng một khi việc đấu thầu không thành thì chẳng còn gì cả.

Chỉ sau vài giây, cán cân lợi ích đã nghiêng hẳn về một bên.

Tuy trong lòng Nghiêm Thiếu Kỳ đã có quyết định, nhưng anh ta vẫn làm ra vẻ do dự: "Tổng giám đốc Bùi, mỗi lần vận chuyển hàng hóa rất nguy hiểm. Nếu anh muốn lô hàng này, e rằng tôi sẽ khó giải thích lại với ông cụ..."

Mặt Bùi Kỵ không đổi sắc, anh đứng dậy rồi từ tốn chỉnh sửa lại quần áo, thể hiện rõ thái độ anh chẳng muốn nhiều lời: "Tôi sẽ không làm khó cậu."

Thấy anh quyết đoán như vậy, Nghiêm Thiếu Kỳ tươi cười ngăn lại: "Khoan đã anh Bùi, tôi còn chưa nói xong mà, chúng ta bàn bạc tiếp đi."

Khi nói vậy, Nghiêm Thiếu Kỳ đã có tính toán riêng.

Dù sao khi nói đến buôn lậu hay làm những chuyện phi pháp, anh ta biết mình cần phải cẩn thận hơn.

Về phần Bùi Kỵ, chỉ trong vài năm, anh đã nắm được quyền kiểm soát tập đoàn nhà họ Bùi trong tay, thủ đoạn của anh nổi tiếng tàn nhẫn, vậy chắc cũng đã đi qua nhiều con đường bất chính.

Tiếp xúc với kẻ điên chỉ quan tâm đến tiền này, Nghiêm Thiếu Kỳ lại cảm thấy an tâm hơn, chút hoài nghi vừa rồi cũng đã bị thái độ của Bùi Kỵ xua tan.

Anh ta lại cười: "Anh Bùi này, sao không đến sòng bạc của tôi rồi chúng ta từ từ nói chuyện?"Màn sương treo lơ lửng trên mặt biển tối tăm.

Bên trong sòng bạc trên du thuyền, đèn đuốc sáng trưng.

Trong quá trình thương lượng giá cả với Bùi Kỵ, vài chai rượu ngoại đã được khui.

Nghiêm Thiếu Kỳ cũng mất cảnh giác, hiển nhiên, anh ta đã xem Bùi Kỵ là cùng một chiến tuyến với mình.

Hai bên tay anh ta ôm hai người đẹp nóng bỏng, cồn xông lên não, miệng cũng bắt đầu nói năng lung tung.

"Anh Bùi này, chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau thì cái tên Quý Vân Sanh kia chả là cái thá gì... Nuốt cái công ty Dự Tinh của anh ta cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi..."

Bùi Kỵ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhàn nhạt.

Bầu không khí có chút tẻ ngắt, nhưng Nghiêm Thiếu Kỳ cũng không thèm để ý, anh ta nhéo da thịt mềm mại trên eo người phụ nữ bên cạnh rồi ra hiệu: "Mời tổng giám đốc Bùi một ly đi."

Cô ả vội kìm lại kích động trong lòng, sau đó, lắc lắc cái eo nhỏ rồi đứng dậy đi đến chỗ Bùi Kỵ. Nhưng vừa đi được vài bước thì ả ta đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy nam tính của người đàn ông.

"Không cần."

Anh nở nụ cười lười nhác: "Rượu của người bên cậu tôi không uống được."

Lời nói này khiến nụ cười tươi trên mặt ả ta bỗng vụt tắt.

Bị từ chối thẳng thừng như thế, sắc mặt Nghiêm Thiếu Kỳ cũng không được tốt cho lắm.

Nhìn vẻ ngoài của Bùi Kỵ cũng đâu giống như người không gần nữ sắc. Mà chẳng qua là vì anh xem thường người bên cạnh Nghiêm Thiếu Kỳ mà thôi.

Dưới ảnh hưởng của rượu, máu liều nhiều hơn máu não. Nghiêm Thiếu Kỳ đang liếm môi thì nhớ đến gì đó nên cất giọng:"Anh Bùi này, tôi vừa mới đem đến đây một món hàng cao cấp, anh có muốn thử không?"

Người đàn ông nhíu mày, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng cùng sự chán ghét khó có thể nhận ra, anh cầm bật lửa lên rồi châm thuốc.

"Anh có biết Thời Diên dạo này khá nổi tiếng trong giới giải trí không?"

Động tác châm thuốc của Bùi Kỵ đột nhiên dừng lại.

Nghiêm Thiếu Kỳ nghĩ Bùi Kỵ không quan tâm đến giới giải trí nên nói thêm: "Chính là người phụ nữ mà Quý Vân Sanh đã bao nuôi suốt ba năm đó."

Ngay khoảnh khắc anh ta vừa nói xong, bầu không khí quanh đây như bị rút hết oxy.

Nghiêm Thiếu Kỳ đột nhiên tỉnh rượu, anh ta cảm nhận được sự u ám tràn ra từ đáy mắt của người đối diện.

Vừa định nói gì đó để cứu vãn tình thế thì Bùi Kỵ đã nhướng mi, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, cả người anh toát ra sự nguy hiểm không thể giải thích được.

Bùi Kỵ gằn giọng lặp lại lời Thiếu Kỳ vừa nói:

"Người phụ nữ của Quý Vân Sanh?"