Khi Bạch Giai đến lớp, Kỷ Ngôn Thiên vẫn chưa đến. Cô lén lén để bức thư viết cả đêm hôm qua vào ngăn bàn anh.
Cô hồi hộp đợi chờ anh đến. Mà anh mãi trống đánh vào lớp rồi mới vào.
Kỷ Ngôn Thiên vào mở sách không hề nhó tới ngăn bàn.
Cô chờ mong hết hai tiết. Anh không hề đả động tới.
Thấy Kỷ Ngôn Thiên đi ra ngoài, cô lấy bức thư nhét vào sách anh.
Lát sau anh quay về, Bạch Giai giả vờ cô chẳng biết gì cả.
Kỷ Ngôn Thiên định cho quyển sách vào trong ngăn bàn thì nó cứ cộm cộm. Anh mở ra một bức thư.
Anh mở bức ra cười lạnh. Rốt cuộc xem anh là cái gì chứ?
Ngay cả trước mặt cũng không dám nói.
Viết thư cũng không phải tự mình viết, văn chương của cô không thể đạt đến trình độ hoa mỹ mỹ miều như vậy được.
Cô chỉ giỏi coi thường anh mà thôi.
Nghĩ một bức thư có tha thứ lỗi lầm cô gây ra được à.
Anh xé bức thư thành rất nhiều mảnh nhỏ ném xuống trước mặt cô.
“Coi thường tôi à?”
Bạch Giai hoảng sợ cứ nhìn chằm chằm, đôi mắt dần dần đỏ ửng.
“Cậu quá đáng rồi đấy Kỷ Ngôn Thiên!” Cố An Tình bất bình.
Kỷ Ngôn Thiên không nhìn được liền bỏ ra ngoài.
Cả cảnh bị cả lớp nhìn thấy. Ai ai cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn Bạch Giai.
Cố An Tình đi đến an ủi cô: “Kệ cậu ta đi.”
Nỗi uất ức trong lòng không có giải toả, Bạch Giai bỗng khóc nức nở đẩy Cố An Tình ra.
“Đều tại cậu hết, nếu không phải cậu khuyên tôi xin lỗi cậu ta thì sẽ không có chuyện này xảy ra.”
Bạch Giai chạy một mạch ra ngoài.
Vào tiết học Toán, Kỷ Ngôn Thiên và Bạch Giai đều vắng.
Thầy Sở không biết Kỷ Ngôn Thiên đã đi đâu, còn Bạch Giai đã xin phép vào phòng y tế nằm rồi.
Tiết học nhanh chóng kết thúc, tan học ra về. Bạch Giai trở về lớp lấy cặp sách, lướt qua Cố An Tình như người dưng vậy.
Cố An Tình nhìn thấy cô dửng dưng như vậy, liền lạnh lùng đi qua luôn.
Vì cãi nhau với Cố An Tình, Bạch Giai không thể về nhà cô ấy được.
Cô đành trở về nhà. Không biết cô bạn đi đâu rồi, ở nhà chẳng thấy.
Mấy ngày hôm sau, không khí lớp càng ảm đạm hơn rất nhiều.
Bộ tứ của lớp đã không còn thân như trước rồi.
Cố An Tình ra chơi liền chạy sang lớp 12A1 rủ Thịnh Hàm đi căn tin.
Kỷ Ngôn Thiên và Lăng Xuyên thì xuống sân thể dục chơi bóng rổ.
Chỉ còn có Bạch Giai tủi thân ngồi một góc. Ai ai nhìn cũng thấy thương cho lớp trưởng.
“Lớp trưởng có người tìm cậu kìa.”
Cô ngẩn ngơ: “Ừ.”
Bạch Giai cố tỏ ra vui vẻ như ngày thường đứng dậy bước ra chỗ ngồi.
“Cậu tìm mình à?”
“Cậu là Bạch Giai phải không?”
“Đúng vậy.”
“Mình là Trương Thư Bân lớp trưởng 12A1.”
Cô gật đầu.
“Có chuyện gì sao?”
“Mình muốn hỏi câu cuối của môn Toán thi đầu kỳ được không?”
“Tại sao cậu không hỏi bạn khác?”
“Tại vì… chỉ có cậu học giỏi hơn mình mà thôi.”
“À. Cậu là người top hai của trường phải không?”
“Đúng rồi. Vậy có được không?”
“Được chứ.”
“Vậy tan học mình đến cậu nhé.”
Trương Thư Bân vẫy tay: “Vậy mình về lớp đây.”
Bạch Giai lịch sự vẫy tay lại.
Một bạn nam đến buôn chuyện với cô: “Lớp trưởng, cậu không sợ cậu ta cướp mất top một của cậu hả. Cậu ta lớp trưởng lớp cô Phó chủ nhiệm đây.”
“Chắc không có đâu. Cậu ấy nhìn hiền như vậy mà.”
“Cậu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhìn tưởng cừu ai ngờ sói nhe răng.”
Cô cười cười rồi đi vào lớp.
Tan học, Trương Thư Bân rất đúng giờ xuất hiện ở lớp cô. Sau khi Kỷ Ngôn Thiên đi thì Trương Thư Bân ngồi vào chỗ đó.
“Cậu có chép câu hỏi không?”
Trương Thư Bân nhanh chóng lấy tờ giấy đã ghi sẵn đề bài đưa cho cô. Cô lấy cái bút chưa kịp đậy nắp vừa viết vừa giảng.
Trong lúc giảng bài, cô thấy nói chuyện với Trương Thư Bân cũng hay hay. Cô muốn kết bạn với người này.
“Là như đó. Cậu có hiểu không?”
“Mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhiều Bạch Giai.”
“Không có gì.” Bạch Giai thu dọn sách vở với một đống bút loạn xạ trên bàn và cặp.
Hai người cùng đi xuống sân trường, Trương Thư Bân bỗng dưng hỏi: “Cậu về bằng gì?”
“Mình bắt taxi.”
“Mình đi xe điện, để mình chở cậu về.”
“Vậy đi thôi.”
…
“Wow, xe của cậu đáng yêu vậy? Mình muốn đi thử.”
“Vậy cậu đi đi.” Trương Thư Bân đưa chìa khoá cho cô.
Bạch Giai không đợi được liền hào hứng nhảy lên xe. Cắm chìa khoá vào ổ cắm xong liếc về phía cậu.
“Cậu không lên xe sao?”
“Để con gái chở con trai cũng không tiện lắm.”
“Có gì không tiện. Con gái con trai bình đẳng như nhau.”
Trương Thư Bân ngồi vào yên sau, Bạch Giai cười cười nhe răng kiểu mờ ám: “Có chuyện này tôi nói cho cậu biết. Đây là lần đầu tiên tôi đi xe điện đấy. Có chuyện gì xảy ra đừng có mắng tôi nhé.”
Trương Thư Bân hối hận muốn xuống xe nhưng bị Bạch Giai ngăn lại: “Không cho xuống. Cậu mà xuống tôi sẽ xử cậu ngay tại chỗ đấy.”
Cậu bị cô đe doạ, bất giác ngồi yên trên xe.
Lần đầu lái xe nhưng Bạch Giai lại rít ga hết cỡ làm cho Trương Thư Bân muốn bắn ra đằng sau.
Có một người đang đứng sau cây bóng mát kia. Anh rũ mắt đi ra khỏi đó, trong miệng lẩm bẩm.
“Vui đến vậy sao?”