Thích Em Đã Từ Lâu!

Chương 11: Ngoan cái đầu cậu đấy. Thích thì cậu ăn hết đi!




Ở bên ngoài, Lăng Xuyên và Phó Mạc Thần đã đợi sẵn ở đó. Trong kế hoạch là, sau khi chơi xong liền đi ăn. Nhưng với tình trạng của Bạch Giai và Kỷ Ngôn Thiên như thế này là không ổn rồi.

Mọi người chia nhau, ai về nhà nấy. Ngày mai thứ Hai còn phải đi học nữa, bọn họ cảm thấy càng mệt mỏi và uể oải hơn.

Khi ở trên taxi, Bạch Giai mệt mỏi rã rời tựa đầu vào vai Kỷ Ngôn Thiên ngủ ngon lanh, một lát anh cũng nhắm lại nghỉ ngơi.

Một buổi đi chơi thật mệt mỏi.

Hai người đến nhà, Kỷ Ngôn Thiên trả tiền rồi cõng cô lên phòng nghỉ ngơi.

Bạch Giai và Kỷ Ngôn Thiên đều đi ngủ luôn không ăn cơm tối.

Đến mười một, Bạch Giai đói bụng tỉnh dậy. Cô đi sang phòng Kỷ Ngôn Thiên gõ cửa, mấy phút cửa mới mở ra.

Cơ thể mệt mỏi dựa vào tường, lười biếng hỏi cô: “Có chuyện gì?”

Bạch Giai nhỏ giọng: “Tôi đói. Cậu nấu mì cho tôi được không?”

“Cậu nghĩ hay quá nhỉ?” Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn cố lê lết xuống tầng một nấu mì.

Mỗi người một bát, hai người đều im lặng có thể là do mệt quá không có sức nói chuyện.

Ăn xong, cô uống một cốc nước đá một hơi liền hết. Quá đã!

Ăn no rồi thì đi ngủ, cô bật điều để 25 độ C rồi đắp chăn đi ngủ tiếp.

Sáng thứ Hai, Kỷ Ngôn Thiên chuẩn bị xong mọi thứ sang phòng gọi Bạch dậy.

“Bạch Tiểu Giai, mau dậy đi học.”

Gõ cửa mấy lần mấy cô đều không nghe, anh mở cửa đi vào luôn.

Một luồng khí lạnh ập thẳng vào anh, anh không nhịn được rùng mình.

Nhà ma hay gì mà lạnh vậy!

Sau khi biết gió từ điều hoà phát hiện, anh cầm điều khiển tắt đi.

Bạch Giai bị điên rồi sao, giữa tháng Chín trời bắt đầu se lạnh rồi mà còn bật điều hoà nhiệt độ thấp như vậy! Muốn lạnh chết hay gì.

Thấy cô đang chùm chăn kín đầu, anh đi đến vén chăn ra.

Anh lay lay cô nhưng cô không tỉnh, sắc mặt trắng bệch, môi không có tí màu nào. Anh sờ trán cô thấy nóng sắp bỏng cả tay.



Kỷ Ngôn Thiên hoảng hốt bế cô đi bệnh viện.

Lúc xuống tầng, anh nói với thím Trần giúp mình xin nghỉ rồi bế cô lên xe hơi của tài xế nhà mình đi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, chú Trần đi làm thủ tục còn Kỷ Ngôn Thiên bế cô thẳng phòng khám.



Bạch Giai tỉnh lại, đầu óc mơ màng nhìn xung quanh, còn mùi khử trùng, cô đoán chắc đây là bệnh viện.

Cô di chuyển thì tay vẫn còn đang truyền nước.

Kỷ Ngôn Thiên thấy cô tỉnh lại, lo lắng hỏi cô: “Cậu có sao không?”

“Có mệt không?”

“Đầu có đau không?”

Một loạt câu hỏi của anh, đầu cô còn chưa nhảy số kịp.

Bạch Giai thấy cổ họng khó chịu nói nhỏ: “Tôi không sao!”

Thấy bình truyền nước của cô gần hết, anh nói với cô: “Tôi đi gọi y tá.”

Sau khi truyền nước xong, cô nằm nghỉ ngơi còn Kỷ Ngôn Thiên thì ngồi trên ghế bên cạnh.

Hai người không nói gì cả, cô nhìn Kỷ Ngôn Thiên vẫn còn mặc đồng phục, đôi mắt đen sì như gấu trúc. Bạch Giai cảm thấy áy náy, chắc tại hôm qua nấu mì cho cô nên mới thế.

“Kỷ Ngôn Thiên hay cậu qua kia ngủ một chút đi!”

Bạch Giai vừa nói vừa chỉ vào ghế dài ở chỗ kia.

Kỷ Ngôn Thiên lười nhác đáp: “Không cần.”

Đúng lúc, thím Trần mang điểm tâm cho cô. Khi đưa xong bà về luôn không nên làm phiền hai đứa nó.

Điểm tâm của thím Trần mang đến rất nhiều có bánh bao xá xíu, bánh rán, quẩy,… Cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Đang định giơ tay ra lấy, Kỷ Ngôn Thiên đã nhanh tay hơn lấy hết đi chỉ chừa cho cô đúng một bát cháo trắng.

Cô nhìn anh lấy đi, tức giận nói: “Sao cậu lấy đồ ăn của tôi chứ?”

“Bác sĩ nói cậu không được ăn đồ có dầu mỡ, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo đi!”



“Ngoan cái đầu cậu đấy. Thích thì cậu ăn hết đi!”

Kỷ Ngôn Thiên không thèm để ý cô giơ tay ra lấy nốt bát cháo.

“Ùng ục.”

Bạch Giai xấu hổ ôm bụng muốn độn thổ.

Kỷ Ngôn Thiên từ từ đưa thìa cháo lên miệng ăn, cô nhìn chằm chằm như muốn nói “chẳng lẽ cậu nuốt trôi được sao?”

“Cậu bạc đãi bệnh nhân như thế sao?” Cô ấm ức nói.

Kỷ Ngôn Thiên giả điếc không quan tấm, tiếp tục đưa thìa cháo lên miệng.

Anh chưa kịp ăn thì điện thoại reo lên, anh đi ra ngoài nghe nhưng không quên mang mấy thứ dầu mỡ ra ngoài. Trên bàn duy nhất còn bát cháo anh để lại.

Bạch Giai nhìn ngó ngoài cửa, xác định anh sẽ không vào nhanh như vậy, giơ tay lấy bát cháo.

Mặc dù là cháo trắng nhưng mùi rất thơm, cô nhanh tay ăn hết cháo.

Có còn hơn không, ai biết được cái tên này có táng tận lương tâm cho cô nhịn từ sáng đến tối hay không chứ.

Cứ phải bảo toàn bữa sáng này trước đã rồi nghĩ cách tính sổ sau.

Kỷ Ngôn Thiên nghe điện thoại xong, quay lại thấy bát cháo trống không cũng chẳng nói gì.

Bạch Giai cảm thấy thật kỳ lạ, không nói cô sao.

Hiếm khi tính tình của Kỷ Ngôn Thiên lại tốt như vậy.

Đến trưa, bố mẹ đến thăm Bạch Giai, cô uất ức không nhịn được kể lể với mẹ Kỷ: “Mẹ, sáng nay Kỷ Ngôn Thiên không cho con đồ ăn, đã thế có bát cháo trắng của con cũng không tha, một mình ăn hết.”

Mẹ Kỷ lườm Kỷ Ngôn Thiên một cái, dỗ dành cô: “Được rồi, mẹ gọt trái cây cho con ăn nha.”

Cô tỏ vẻ đáng thương, gật gật đầu.

Sau khi gọt xong cắt thành từng miếng, Bạch Giai đưa tay lấy cho vào miệng ăn, trái cây ngọt lịm, tươi mát. Cô nhanh chóng thêm miếng nữa cho vào miệng.

Kỷ Ngôn Thiên vươn tay muốn lấy, mẹ Kỷ liền vỗ tay anh: “Mẹ gọt trái cây cho Giai Giai chứ không phải cho con, con tự gọt đi.”

Anh bĩu môi nhìn đĩa trái cây rồi nhìn lại điện thoại.

Mình đúng thật là con ghẻ của nhà này mà.