Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 31




Dịch Trạch Viễn lấy bản thảo do Tô Nghê tùy ý vẽ lặng lẽ làm thành quần áo, sau khi mặc thử hiệu quả rất đáng kinh ngạc.
Bộ đồ thể thao cũ kỹ, bảo thủ lúc trước, sau khi được cô tăng thêm vô số ý tưởng mới lạ đã trở nên linh động. Ngoài việc vẫn giữ được tính mềm mại, thoải mái cần có của đồ thể thao thì còn tăng thêm yếu tố thời thượng mà giới trẻ yêu tha thiết.
Tô Nghê trố mắt nhìn tác phẩm của mình, trong lúc nhất thời hơi sững sờ.
"Này...là em vẽ...?"
"Đương nhiên." Dịch Trạch Viễn ôm cô, cảm giác mình vừa khai quật được một khối ngọc thô bên cạnh, cao hứng cực kỳ.
Nghĩ nghĩ, anh nói tiếp: "Có một số chi tiết vẫn phải bảo Tiểu Phương trau chuốt thêm, dù sao em cũng không phải xuất thân chính quy. Nhưng không sao hết, anh đã quyết định để cô ấy chỉ dạy em nhiều hơn, rồi mau chóng xuống núi."
"Xuống...xuống núi?"
Làn sóng tin tức ập tới khiến Tô Nghê không thể tiếp nhận ngay lập tức, cô im lặng một hồi lâu mới hồi phục tinh thần: "Anh không lầm chứ, em chỉ tùy tiện vẽ chơi thôi."
Trên mặt Dịch Trạch Viễn treo nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói:
"Trong giới nhiết kế thiên phú thì không thể giấu được, cho dù em tùy tiện vẽ thì đối với anh mà nói, chỉ một cái liếc mắt cũng đã phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó."
Tô Nghê ngơ ngác nhìn anh.
Biết cô không tự tin, Dịch Trạch Viễn ôm lấy vai cô: "Tin anh, em so với Đường Đề nhất định sẽ làm tốt hơn."
Bên cạnh có người mẫu xen mồm: "Tiểu tỷ tỷ, mẫu quần áo này thật sự rất đẹp, đẹp muốn chết."
"Đúng vậy, đúng vậy." Những người khác phụ họa.
Tô Nghê vẫn giống như đang ở trong mơ, khó có thể tin những gì xảy ra trước mắt.
Nghĩ tới gì đó cô lặng lẽ kéo tay áo Dịch Trạch Viễn, hạ giọng nói: "Gần đây tâm trạng của em rất tốt, anh không cần tìm diễn viên tới dỗ em vui vẻ."
"...Anh không rảnh như vậy."
Dịch Trạch Viễn cạn lời.
"Bảo bối, xin em hãy tự tin lên có được không!!"
.
Những thiết kế của Tô Nghê đúng thời xuất hiện thỏa đáng trước mắt mọi người, giống như định mệnh.
Dịch Trạch Viễn nói làm liền làm, lập tức thay đổi từ BST nội y thủ công thanh BST thể thao thời thượng. Anh tin vào ánh mắt của mình, chỉ là ——
Hội đồng quản trị YIS không thông qua quyết nghị.
"Dịch tổng, con đường mà YIS đi chính là thời trang cao cấp. BST nội y lúc trước chúng ta chuẩn bị ra mắt đều là do thợ thủ công làm bằng tay, mấy năm nay bất kể chúng ta tung ra sản phẩm gì cũng đều mang một chữ —— cao cấp."
Anh cả trong ban giám đốc nói một tràng lưu loát giống như ca hát. "Lấy nhà thiết kế của chúng ta làm ví dụ. Đường Đề lúc trước tốt nghiệp học viện thời trang nổi tiếng, đạt được được giải thưởng thời trang CFDA, hiện tại ——"
Trong mắt vị anh cả kia có một tia khinh thường.
"Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương thì có thể, nhưng không cần vì dỗ bạn gái vui vẻ mà lấy nghiệp vụ công ty coi như trò đùa."
Ông ta nói xong, phòng họp một mảnh yên tĩnh.
Kỳ thật, có nhiều người đang ngồi đều xem cục diện phát triển như ra sao rồi mới quyết định nên đứng bên nào.
Im ắng, không người lên tiếng.
Dịch Trạch Viễn đồng dạng trầm khuôn mặt, không nói một lời.
Anh nỗ lực kìm nén không vui nơi đáy lòng.
Vị anh cả này đã đi theo Dịch Thiệu Lễ tranh đấu giành thiên hạ, cũng được xem là lão tiền bối, đối với Dịch Trạch Viễn ít nhiều có chút cậy già lên mặt. Thấy Dịch Trạch Viễn không nói lời nào, ông ta có chút phiêu nhiên hỏi: "Thế nào Dịch tổng, cậu có ý tưởng gì thì cứ nói ra chúng ta cùng thảo luận."
Dịch Trạch Viễn liếc mắt đầy bễ nghễ: "Vừa rồi câu cuối ông nói cái gì?"
Lão đại ca nghĩ nghĩ: "Đừng vì dỗ bạn gái ——"
Dịch Trạch Viễn không kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: "Đoạn trước đó."
Lão đại ca tiếp tục cẩn thận suy nghĩ.
"Ồ." Ông ta nghĩ tới. "Tôi nói, YIS chúng ta cần mang một chữ cao cấp."
"Được rồi."
Dịch Trạch Viễn đào đào lỗ tai.
"Trước tiên ông nên học đếm số chữ rồi hãy lên tiếng."
Anh ngồi trên ghế xoay phải 30°, lười nhác, bình tĩnh nói:
"Có ai muốn phản đối nữa không."
Ngồi vị trí thứ 2 bên phải anh cũng là một lão cổ đông.
Ông ta nhấc tay: "Tôi phản đối."
Dịch Trạch Viễn liếc mắt một cái, ý bảo ông ta mở miệng.
"Dịch tổng, tôi đã xem qua sản phẩm, không được, thật sự không được."
Ông ta mở máy tính bảng trước mặt, chọn một bức ảnh: "Ví dụ như mẫu này, mấy cái tua này, hình in này, màu sắc này..." Lão cổ đông lắc đầu. "Nhìn chẳng ra làm sao cả."
Ông ta nói chính là bộ đồ Tô Nghê thiết kế, thân trên là chiếc áo hoodie thoải mái bảy phần lộ rốn, với những đường cắt khoét hai bên hông, phía dưới là chiếc quần short thắt dây, với họa tiết đá cẩm thạch, trên chiếc mũ là chữ Punk màu hồng dạ quang in hoa, vừa mát mẻ lại nữ tính.
Dịch Trạch Viễn nhếch khóe miệng, trong lòng nghĩ: "Ông thì biết cái gì."
Nhưng dù sao cũng là lão tiền bối đi theo ba mình, Dịch Trạch Viễn trong lòng không vui nhưng ngoài miệng vẫn muốn chừa một phần mặt mũi. Anh vừa định vì thiết kế của Tô Nghê biện giải hai câu, lão cổ đông lại nhợt nhạt mở miệng: "Hơn nữa, Dịch tổng nên nhớ rằng chúng ta là người làm ăn, mở cửa buôn bán vẫn cần chú ý phong thuỷ, tôi nghe nói..."
Ông ta dừng trong chốc lát, tựa hồ đang tìm từ thích hợp để nói.
Giống như biết ông ta muốn nói gì, Dịch Trạch Viễn hơi nhíu mày.
Quả nhiên ——
"Tôi nghe nói, hoàn cảnh gia đình bạn gái Dịch tổng khá phức tạp, vận số không phải rất tốt..." Lão cổ đông nói rất uyển chuyển. "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên thận trọng, không cần ——"
Lời còn chưa dứt, Dịch Trạch Viễn cầm một phần văn kiện ném tới vị trí ông ta ngồi, không nghiêng không lệch, trúng vào ly nước trước mặt ông ta.
"Ầm" một tiếng, ly nước ngã xuống, nước bên trong làm ướt nhẹp cả mặt bàn.
Toàn bộ mọi người im tiếng.
Anh chưa bao giờ nói chuyện với người lớn tuổi bằng giọng điệu khó chịu và mang ý tứ cảnh cáo, hôm nay là lần đầu tiên.
"Hỏi ông là tôn trọng ông, là kính ông ba phần, trước khi nói chuyện mong ông hãy dùng đầu óc suy nghĩ cho cẩn thận, đừng tự tìm không thoải mái."
Từ ngài đến ông, ý vị hiển nhiên.
Bị một hậu bối quát lớn, lão cô đông mất hết mặt mũi, mặt đỏ lên, càng thêm cố chấp:
"Tóm lại tôi không đồng ý! Mấy người già chúng tôi đều không đồng ý."
Trong phòng hội nghị không khí giương cung bạt kiếm, nồng đậm mùi thuốc súng, những người có mặt ở đây chia làm ba phe.
Phe thứ nhất là những cổ đông trẻ, ủng hộ.
Phe thứ hai là những người đã đi theo Dịch Thiệu Lễ lâu năm, phản đối.
Phe cuối cùng, là nhóm người chờ xem chiều gió.
Tô Nghê biết hôm nay mở cuộc họp thảo luận về việc có nên sử dụng những thiết kế của cô không, quá trình chờ đợi thật sự khẩn trương, qua nửa ngày vẫn không có tin tức. Cô thấp thỏm gửi tin nhắn cho Dịch Trạch Viễn: "Thế nào, mọi người đồng ý cả chứ."
Vài giây sau anh trả lời: "Yên tâm."
Rất nhanh anh lại gửi tới một tin:
"Cho dù toàn thế giới đều không tin năng lực của em thì vẫn còn có anh."
.
Trong phòng hội nghị vẫn là cục diện giằng co.
Mấy lão già ở đây ông một lời tôi một câu nghị luận bên tai Dịch Trạch Viễn, nào là nói Tô Nghê không có trình độ thiết kế chuyên nghiệp, BST trang phục thể thao quá tầm thường không phù hợp với định hướng của nhãn hiệu, mà càng làm cho Dịch Trạch Viễn nghe xong bốc hỏa chính là —— "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên mời Đường Đề trở về thì hơn."
Lời này vừa ra, toàn bộ kiên nhẫn của Dịch Trạch Viễn biến mất hầu như không còn.
Anh vỗ bàn thật mạnh:
"Câm miệng hết cho tôi."
Qua một lúc anh lạnh lùng cười. "Các người không đồng ý thì có thể không đầu tư, không tham dự hạng mục này. Tôi sẽ dùng danh nghĩa cá nhân bỏ vốn thành lập nhãn hiệu mới, cùng công ty không có quan hệ, cũng chẳng liên quan tới nhóm đổng sự mấy người, về sau lỗ lãi gì thì đấy cũng là chuyện của một mình tôi, như vậy OK rồi chứ?"
Cảm xúc của anh có điểm kích động, âm cuối mang theo một cổ lửa giận.
Mấy ông già vừa rồi còn quát tháo, phát biểu các loại phản đối nay lại không nói gì.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra.