Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 17




Đối với cô bé đã từng cứu mình, quả thật Dịch Trạch Viễn từng có một đoạn thời gian nhớ thương.
Một cậu bé 10 tuổi, lần đầu tiên đặt chân tới vùng nông thôn, ở trong mắt đó chính là một thế giới mới mẻ. Khi ấy anh đã chạy nhảy khắp nơi rồi không cẩn thận trêu chọc một con chó nhỏ màu vàng, lần đấy anh bị rượt đuổi thiếu chút nữa mất nửa cái mạng. Trong giây phút anh tưởng như không thể chạy nổi nữa thì có một cô bé mang cặp sách đi ngang qua, cầm lấy một nhành cây dễ dàng xua đuổi con chó.
Cô bé ấy có mái tóc tết đuôi ngựa, làn da trắng nõn, đôi mắt thật lớn, trông rất đáng yêu.
Nhìn cô trái tim Dịch Trạch Viễn bỗng thình thịch nhảy lên, lúc ấy anh còn hơi xấu hổ vì dù sao bản thân cũng là con trai, nhưng lại cần một cô bé tới đuổi chó, chuyện này đúng là quá mất mặt.
Anh lịch sự nói lời cảm ơn nhưng cô không nói lời nào, yên lặng xuất hiện cũng yên lặng rời đi.
Căn bản không liếc mắt nhìn anh một cái.
Lúc rời đi chiếc khăn tay nhỏ của cô không cẩn thận vướng vào nhành cây rơi xuống đất. Dịch Trạch Viễn ở phía sau lớn tiếng gọi nhưng cô không rên một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Trong mắt của cô phảng phất không có ánh sáng, ảm đạm nặng nề.
Là một nha đầu xinh đẹp nhưng kỳ quái.
Dịch Trạch Viễn nhặt chiếc khăn tay trộm mang về nhà. Nhiều năm qua anh thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn, rồi nhớ tới chuyến đi về vùng nông thôn duy nhất của mình cùng với cô bé năm đó.
Mặc dù một đứa trẻ 10 tuổi không hiểu cái gì gọi là mối tình đầu, nhưng cô gái nhỏ kia quả thật là bạch nguyệt quang của anh năm đó.
Nhưng đó đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, hiện tại lấy ra chỉ làm trò trước mặt Tô Nghê. Âu Tiểu Xuân nói này nọ không phải là đang làm lớn chuyện hay sao.
Trong khi Dịch Trạch Viễn luống cuống tay chân, muốn vì mình giải thích, Tô Nghê đã chủ động mở miệng: “Không nghĩ tới anh rất nhớ tình bạn cũ.”
Lời này cũng không biết là khen hay chê, hoặc là...
Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên não động mở rộng ra —— ồ, chắc không phải là ghen tị chứ.
“Đúng vậy.” Anh có tinh thần, thâm tình cảm khái: “Tôi vẫn luôn nhớ và muốn được gặp lại cô ấy một lần.”
Âu Tiểu Xuân và Dương Lại Lại ở bên cạnh ồn ào, Tô Nghê vẫn bình tĩnh như cũ.
Cô đứng lên thu dọn chén đũa, tựa như tùy ý hỏi: “Loại thiếu gia như anh chạy tới vùng nông thôn làm gì?”
“Năm ấy ba dẫn tôi đi thăm một người bạn của ông.” Dịch Trạch Viễn lâm vào hồi ức: "Phải thừa nhận rằng, nơi gọi là Vinh Hương kia quả thật không tồi, khắp núi đồi đều là các loại cây cối, hoa cỏ.”
Cuối cùng, đáy mắt Tô Nghê vi diệu hiện lên một tia sáng.
Một lát sau cô nhẹ nhàng nói: “Phải không.”
Dịch Trạch Viễn thấy cảm xúc của cô đột nhiên thay đổi, tưởng lời nói vui đùa của mình chọc họa, thừa dịp Âu Tiểu Xuân và Dương Lại Lại ở bên kia chơi đùa anh tiến lại gần Tô Nghê, thấp giọng tựa như dỗ dành: “Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy cô mỗi ngày.”
Thanh âm của anh lộ ra ôn nhu lưu luyến, động tác trong tay Tô Nghê cứng lại, bên tai hơi nóng. Cô cưỡng chế cảm xúc đang bắt đầu nổi lên trong lòng.
Nỗ lực ổn định tâm thần, cô ngẩng đầu bình tĩnh liếc anh: “Tôi đếm đến ba.”
……
OK, hiểu.
Dịch Trạch Viễn nhấc tay, thành thật ngồi về chỗ cũ, quy quy củ củ, không đi chọc cô.
Cái gì mà tổng tài cao quý, ở trước mặt Tô Nghê anh tựa như một con cá chết trôi sông.
Cũng là thấy quỷ, anh đối với cô quả thật không hề có sức chống cự.
Bên kia, Âu Tiểu Xuân nhận được điện thoại trong nhà thì vội vàng nói tạm biệt rồi rời tứ hợp viện.
Dương Lại Lại cùng anh ta chơi điên cuồng nửa ngày nay đã mệt mỏi, cô bé ghé vào trên bàn, mí mắt gục xuống, bắt đầu buồn ngủ.
Buổi tối 8 giờ, sau khi đưa tiểu nha đầu về phòng ngủ Tô Nghê cuối cùng cũng có một lúc yên bình.
Trở lại phòng khách, cô nhắc nhở Dịch Trạch Viễn: “Anh không đi?”
Dịch Trạch Viễn nhìn đồng hồ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng trước mắt trai đơn gái chiếc quả thật không thích hợp để anh tiếp tục ở lại.
“Được rồi, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Lưu luyến nhìn thêm vài lần mới xoay người rời đi.
Thân ảnh anh của phản chiếu dưới bóng cây loang lổ trong sân, càng kéo càng dài, thẳng đến khi cánh cửa lớn mở ra thì hoàn toàn biến mất.
Tô Nghê nhíu mày, trầm mặc hồi lâu vẫn không nhịn được thở dài một tiếng, nhanh chân đuổi theo anh.
Dịch Trạch Viễn vẫn chưa đi xa, nghe tiếng bước chân anh quay đầu nhìn, thấy là cô thì ôm ngực vui vẻ: “Sao vậy, không thấy hai phút đã nhớ tôi rồi?”
Đuôi mắt Tô Nghê nhếch lên, thanh âm đạm mạc: “Con chó ở giao lộ phía trước cũng nhớ anh.”
Giọng nói lạnh lùng hòa với gió đêm lạnh lẽo, Dịch Trạch Viễn đột nhiên giật mình, thật là một câu thức tỉnh người trong mộng —— thiếu chút nữa anh đã quên con chó có nghị lực hơn người kia.
Làm một tổng tài cao quý, nhưng vì muốn giữ mạng tạm thời anh đành hậm hực ngậm miệng, yên lặng thành thật đi theo Tô Nghê.
Hai người đang đi, Tô Nghê đột nhiên hỏi: “Anh…thật sự vẫn nhớ rõ bé gái kia?”
Dịch Trạch Viễn nghiêm túc suy nghĩ. "Thật ra tôi cũng không nhớ rõ bộ dáng cô ấy.”
“Chỉ nhớ rõ…” Anh ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm mênh mông vô bờ, một lúc sau nhẹ nhàng nói: “Cô ấy giống như không hề vui vẻ.”
Tô Nghê cúi đầu không nói, lẳng lặng đi tới.
Thấy cô vẫn luôn trầm mặc Dịch Trạch Viễn tự trách mình không chịu nói thẳng, rõ ràng người anh thích chính là người trước mắt, nhưng vì sao cứ muốn nói tới chuyện cô bé kia?
Anh dừng bước chân, khẽ kéo tay Tô Nghê.
Dưới ngõ nhỏ Tiểu Nam, ánh trăng lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú đầy dịu dàng của anh:
“Nhưng bây giờ tôi chỉ thích cô.”
Tô Nghê trầm mặc, muốn tránh thoát khỏi anh, thế nhưng Dịch Trạch Viễn lại gắt gao túm chặt không bỏ.
“Tôi biết cô suy nghĩ cái gì.”
Anh nheo đôi mắt, giọng nói kiên định: “Lúc trước tôi đã nói qua, tôi không tin những cái đó.”
Giống như chiếc áo giáp bị chọc thủng, trong lòng Tô Nghê vừa động, ánh sáng vừa bốc cháy nơi đáy mắt chỉ dừng lại một giây, rất nhanh đã dập tắt.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Biểu tình của cô vẫn nhàn nhạt: “Tôi không hề có cảm giác với anh, đương nhiên sẽ không thích anh, lấy đâu ra có nhiều lý do như vậy chứ.”
“Tôi sẽ nỗ lực.” Dịch Trạch Viễn bình tâm tĩnh khí nói. “Khiến cô thích tôi mới thôi.”
Tô Nghê nhấp môi, cố nén cơn sóng mãnh liệt: “Tùy anh.”
Đưa Dịch Trạch Viễn đến xe, rồi nhìn anh rời đi, lúc này toàn thân Tô Nghê mềm nhũn, chỉ cảm thấy mình đã cạn kiệt sức lực.
***
Nhiều ngày gió êm sóng lặng trôi qua.
Dịch Trạch Viễn gần đây bận rộn cho việc chuẩn bị bộ sưu tập nội y, ngoại trừ giữa trưa nhất định phải cùng nhau ra ngoài ăn cơm thì những thời gian khác không quá dính cô.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nghê như thường lệ ra cửa chuẩn bị ngồi xe buýt, lúc cách trạm xe chỉ một đoạn nữa thì ven đường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông chắn đường của cô.
“Tô Nghê.”
Tô Nghê ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Giang Nghiêu.
Cô không có hứng thú, cũng không muốn lãng phí thời gian trên người đàn ông này, trực tiếp làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước. Giang Nghiêu ở phía sau giữ chặt cô: “Em nghe anh nói, Tô Nghê!”
“Dịch tổng nhất định là vì em nên mới cự tuyệt hợp tác với anh, em có thể giúp anh nói tốt với anh ta không?”
“Tô Nghê, anh thật sự cần hợp đồng này.”
Anh ta chết triền khó đánh, dây dưa không ngừng, mặc cho Tô Nghê làm lơ anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định theo sát.
Cuối cùng, Tô Nghê dừng lại, hất cánh tay anh ta ra. Cô đánh giá Giang Nghiêu giờ phút này, không biết là thương hại hay là thống khoái: “Anh cũng có lúc phải cầu xin tôi?”
“Coi như anh cầu em.”
Sắc mặt Tô Nghê tràn đầy chán ghét, lạnh lùng trả lời: “Anh xem trọng tôi quá rồi đấy, tôi chẳng qua chỉ là vệ sĩ của Dịch tổng, thật sự giúp anh không nổi.”
Dứt lời, cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Giang Nghiêu trố mắt, sau đó lại túm chặt ống tay áo của cô: “Tô Nghê, em có thể giúp anh, Tô Nghê! ——”
Tô Nghê không nhịn được nữa, đang muốn dùng vũ lực giải quyết thì có một giọng nữ sắc bén từ bên cạnh truyền tới: “Làm gì đấy, buông tay buông tay. Nói anh đấy cái tên đeo kính kia.”
Hai người đều sửng sốt, quay đầu nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ cao cao trẻ tuổi.
Cô ấy đi đến cạnh Tô Nghê kéo cô ra phía sau, gắt gao chỉ trích Giang Nghiêu: “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh muốn làm gì? Muốn cướp phụ nữ?”
Giọng của cô ấy rất lớn, nói như vậy đã thành công dẫn tới sự chú ý của những người đang chờ xe buýt, có một số người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhất thời thành tâm điểm bị mọi người chỉ trích, sắc mặt Giang Nghiêu xấu hổ. Anh ta nhẹ nhàng nhếch môi muốn nói, chung quy vẫn không nói thêm gì nữa, xám xịt rời khỏi hiện trường.
Tô Nghê quay đầu, muốn cảm ơn cô gái trượng nghĩa kia, không nghĩ tới cô ấy tự cho là quen thuộc lên tiếng chào hỏi:
“Em gái, là tôi.”
Tô Nghê có chút mờ mịt nhìn người phụ nữ lạ mặt trước mắt: “Cô là…”
“Là tôi, tôi đây.” Người phụ nữ vỗ ngực. “Thất tiên nữ, cô có nhớ không? Tôi là đại tiên nữ.”
… Tô Nghê nghĩ tới.
Trung tâm spa Big Rich, là một ký ức không quá tốt đẹp có liên quan tới Dịch Trạch Viễn.
Cô hơi hơi gật đầu: “Vừa rồi cảm ơn cô.”
Đại tiên nữ thẳng thừng phất tay: “Đừng khách khí, tôi không quen nhìn đàn ông bắt nạt phụ nữ ở trên đường.”
“Ừm…” Tô Nghê không giỏi nói chuyện với người xa lạ, trả lời hai câu thì muốn đi tới trạm xe buýt.
Đại tiên nữ vừa lúc cũng muốn chờ xe, trực tiếp theo kịp cô, đứng ở bên cạnh bắt đầu nói tới việc nhà: “Sao rồi, cô với anh chàng đẹp trai lần trước chia tay rồi à?”
Cô ấy ghé vào bên tai Tô Nghê, lặng lẽ nói: “Tôi cảm thấy người đàn ông lúc nãy không bằng anh chàng đẹp trai lần trước.”
Tô Nghê trong lòng giật giật, rõ ràng là không muốn nói chuyện phiếm với người lạ, ngoài miệng vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Anh chàng đẹp trai lần trước vẫn luôn nhường nhịn cô, bị cô dẫm đạp nhưng không phản kháng, chắc không phải cô nghĩ rằng anh ta không đánh thắng mình đấy chứ.”
Tô Nghê rũ đầu suy nghĩ, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.
Đại tiên nữ từ trong túi lấy ra một lọ kem dưỡng da tay, vừa xoa vừa nói: “Mặc dù lần đấy anh ta bảo chúng tôi phối hợp diễn một vở kịch tra nam, nhưng để tôi nói cho cô nghe, thật ra anh ta chưa làm bất cứ chuyện gì hết, thật sự rất ngây thơ. Lão thất chúng tôi —— chính là những người phụ nữ gợi cảm nhất trung tâm, bao nhiêu tiền cũng không dễ được chúng tôi phục vụ. Hôm ấy chúng tôi đã nguyện ý miễn phí bồi anh ta một đêm, hừ, thế nhưng anh ta không cần.”
Nói xong, đại tiên nữ ghé đầu lại. “Vợ chồng son hai người lúc ấy đang cãi nhau phải không? Hiện tại đã ổn chưa?”
Tô Nghê:…
Thật là chưa thấy qua người nào nói nhiều như vậy.
Vị tiên nữ này không nên làm công việc chăm sóc sức khỏe mà nên đi làm kinh doanh, với cái miệng này mỗi năm tuyệt đối có thể kéo GDP cho quốc gia.
Cô xấu hổ giật giật miệng: “A, chúng tôi không phải vợ chồng son.”
Đại tiên nữ sửng sốt, sau đó cười nói: “Sao có thể? Lần ấy anh ta đã nói Mẫu Dạ Xoa dám nhìn anh ta thay quần lót, nếu không phải vợ chồng sao cô lại nhìn anh ta thay quần lót?”
Tô Nghê nhíu mày ——
Giả làm tra nam, Mẫu Dạ Xoa?
Giỏi lắm, Dịch Trạch Viễn.