[Thích Cố] Zero

Chương 29




Cửa mở ra, Thích Thiếu Thương mím chặt môi, lòng bàn tay thấm mồ hôi.

“Thích Thiếu Thương!” người vừa đến không tiến vào trong mà chỉ đứng ngoài cửa gọi, nhận ra giọng nói này, Thích Thiếu Thương mới chậm rãi buông súng xuống, người đó đẩy cửa vào, xuất hiện trước mắt hắn.

“Là anh……” Thích Thiếu Thương thở ra, giọng nói phảng phất chút thất vọng.

Người đến là Thiết Thủ.

“Sao thế, tưởng là Cố Tích Triều?” Thiết Thủ không lộ biểu cảm gì, nhưng giọng nói hắn có sự khẳng định, quả nhiên là vậy.

“Sao, anh cho rằng đi theo tôi thì có thể bắt được Cố Tích Triều? Nếu y ngốc như vậy thì ngài Gia Cát cũng không đến mức phải giết y cho bằng được.” Thích Thiếu Thương nhướn mày, nhìn Thiết Thủ.

“Tôi thật ra cũng không ôm hy vọng gì, nhưng nếu anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm, thì đương nhiên tôi không thể bỏ qua một đầu mối là anh.” Thiết Thủ đáp, “Thế nhưng bây giờ không tìm được Cố Tích Triều, tôi không biết anh định lấy cái gì ra chịu trách nhiệm?”

“Ít nhất, y đã tuân thủ lời hứa bỏ qua cho Thần Uy, cho nên tôi tin y.” Thích Thiếu Thương đáp, niềm tin này hắn nói ra cho Thiết Thủ nghe, nhưng cũng là nói với chính mình.

“Thật sao?” Thiết Thủ cười khinh thường, “Sao anh không cho rằng y thật ra đang định tiêu diệt chúng tôi nhưng lo không đủ nhân số mới tạm tha cho các người?”

Nghe vậy, Thích Thiếu Thương bất giác lắc đầu: “Tôi thật ra không biết toan tính, nhưng tôi biết rằng anh cài bẫy người khác, thì người ta chắc chắn cũng đang bẫy anh, anh không tin người khác, thì đừng mong nhận được lòng tin của người khác.”

“Ha……anh đúng là ngây thơ? Chưa từng nếm mùi sao? Hay là chừng đó vẫn chưa đủ?” Thiết Thủ cuối cùng vẫn không thể che giấu sự khinh thường của mình.

“Không, tôi từng chịu khổ, đương nhiên không muốn thử thêm lần nữa, vì thế tôi không hy vọng có thêm người phải chịu khổ……” Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại, nói, “Tôi không muốn có người bị phản bội, bị tổn thương nữa, tôi mong rằng ai cũng học được cách trân trọng cuộc sống, khoan dung, tin tưởng, dời ánh mắt ra khỏi lợi ích của bản thân hoặc của một tập thể nhỏ nhoi, học cách tôn trọng quyền lợi và sự phát triển của một người khác hoặc một tập thể khác……nếu trong quá trình này có người phải chết, phải bị tổn thương, bị phản bội, thì tôi hy vọng người đó……là tôi.”

“Nếu đây gọi là ngây thơ, thì tôi không cho rằng ngây thơ là sai.” Thích Thiếu Thương nói, sau đó bật cười, vẻ mặt hắn tràn đầy tự tin, “Còn tôi, đương nhiên sẽ dùng sự thật để chứng minh.”

Thiết Thủ lúc này sửng sốt, muốn nói rằng Thích Thiếu Thương chẳng qua đang nằm mơ mà thôi, nhưng lại không thể thốt thành lời, không biết có phải vì lý tưởng này quá đẹp, quá cao thượng hay không, đến mức người ta không thể coi thường hay phản bác nó được……

Có thể, đây chính là sức hút của Thần trong truyền thuyết.

Lúc này, thiết bị liên lạc trên người Thích Thiếu Thương đột nhiên reo vang, điều này ít nhiều gì cũng giảm bớt sự ngượng ngùng của Thiết Thủ.

Thích Thiếu Thương ngẩng lên nhìn Thiết Thủ, thấy anh ta không có ý tránh mặt đi, hắn không hỏi chau mày, nhưng vẫn nghe máy.

“Là Cố Tích Triều sao?” Thiết Thủ không nhịn được hỏi.

“Không.” Thích Thiếu Thương đáp, “Là một người anh em của tôi, Mục Cưu Bình.”

………………………………

“Nghe nói, ngài Gia Cát có một thuộc hạ, tên gọi Vô Tình, rất thông minh, nhưng không biết ban đầu khi nuôi cấy xảy ra vấn đề gì mà không thể đứng được, nên vẫn luôn được ngài Gia Cát giữ lại bên mình, là người ngài Gia Cát tin tưởng nhất……” Cố Tích Triều nhìn người thanh niên mặc trang phục trắng ngồi trên xe lăn đằng sau cánh cửa ngầm, đắc ý cười, “Xem ra ta quả nhiên không tìm sai chỗ.”

“Ngươi có thể mở cánh cửa này, xem ra cũng có chút năng lực.” Vô Tình gật đầu cười, “Cố Tích Triều, người duy nhất còn sống sót trong một cuộc thí nghiệm hóa học hai mươi năm trước, vẫn luôn làm việc cho Phó Tướng Quân, chỉ tiếc trời sinh tính phản kháng, phản bội hết người này đến người khác, chắc hẳn sau này rơi vào kết cục cô độc một mình mới cam tâm……”

“Ha, không ngờ ngài Vô Tình lại nắm được hết mọi thứ đến vậy.” Cố Tích Triều vỗ tay cười, “Mục đích Cố Tích Triều đến đây, ngài Vô Tình hẳn cũng sẽ biết, thế nhưng không biết ngươi đã bố trí thế nào……nếu không, chỉ mình người chắc chắn không thể ngăn được ta.”

“Sau lưng ta có hai cánh cửa, một cửa sống, một cửa chết……” Vô Tình đẩy xe lăn, tránh sang một bên cho Cố Tích Triều nhìn rõ hai cánh cửa, “Cửa sống, bên trong là toàn bộ hệ thống khống chế phòng thủ của phủ đệ này, ngoài ra còn rất nhiều tài liệu tuyệt mật của Liên Bang và ZX……còn cửa chết, đằng sau chính là hệ thống phòng vệ, ngươi mở cửa ra chỉ trong một giây sẽ biến thành mảnh vụn……nó sẽ không nương tay, vì nó là máy móc, không phải Thích Thiếu Thương……”

“Giải thích rất tường tân……” Cố Tích Triều cười, đến gần quan sát hai cánh cửa, “Nếu đã biết ta muốn làm gì, tại sao không dứt khoát mai phục, để ta vừa bước vào phòng này liền biến thành mảnh vụn?”

“Vì ngài Gia Cát và ta đều muốn đánh cược.” Vô Tình cười đáp, “Vì Thích Thiếu Thương tin tưởng ngươi, điều này thật sự không hợp tình hợp lý, chúng ta muốn biết, thật ra ngươi có gì đặc biệt.”

“Ha, tên ngốc đó……” Cố Tích Triều không nhịn được cười, “Hắn có gì vĩ đại? Hắn chỉ muốn dạy ta thế nào là tin tưởng, thế nào là khoan dung, sau đó dùng thái độ bề trên nhìn ta hối hận, áy náy, tự trách, thậm chí tự hành hạ mình vì những gì ta đã thiếu hắn mà thôi……hừ, phương pháp báo thù này rất cổ hủ, nhưng cũng rất thâm độc……”

Cơn ác mộng của Hoàng Kim Lân kéo dài hai mươi năm, Cố Tích Triều đã nhìn thấy hết, y không cần thiết phải làm những việc như đổ dầu vào lửa, vì thật ra y không hận Hoàng Kim Lân, dù sao gã cùng là người mang y ra khỏi đống xác chết đó……nhưng sự tồn tại của y trở thành nỗi ám ảnh của Hoàng Kim Lân.

Vì y biết rõ rằng, nếu y cũng biết hối hận, thì những năm tháng còn lại của y chắc chắn không dễ chịu hơn Hoàng Kim Lân.

Không thể hối hận, chỉ có thể tiến lên, nếu đã sai thì cứ tiếp tục sai, dù sao chỉ cần thành công thì có sai cũng sẽ thành đúng – đây là chứng cứ tốt nhất chứng minh y không cần phải hối hắn.

“Thật sao?” Vô Tình cúi đầu, dường như đang suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói, “Hiện giờ, ngươi chọn xong chưa?”

“Ta không chọn nữa.” Cố Tích Triều đột nhiên quay người, đi đến trước mặt Vô Tình, “Vì ta biết rằng, dù ta chọn con đường nào cũng chỉ có chết mà thôi.”

“Thích Thiếu Thương tin tưởng ta vô điều kiện, điều này quả thực làm dao động quyết tâm giết ta của các người, nên mới có cái bẫy này, ngươi đến chỉ để dò la, nếu ta có chút hối hận nào đó, thì cả ha cánh cửa đều là sống……” Cố Tích Triều cúi người xuống, cười với Vô Tình, “Có điều, bây giờ cả hai đều là chết……”

“Đúng vậy.” Vô Tình ngẩng lên nhìn Cố Tích Triều, “Quả nhiên ngươi đã nhìn ra.”

“Ha ha…… ta đã nói mà, các người sao lại có ý định tốt đẹp cho được.” Cố Tích Triều cười, súng trong tay chỉ thẳng vào trán Vô Tình, “Ta nghĩ, ngài Gia Cát chắc không nỡ bỏ mặc người đâu nhỉ……”

……………………………………

“Đại ca, hiện giờ bệ phóng FS……tối nay sẽ có tiểu hành tinh va chạm với ZX, có điều hiện giờ em đã ngăn chặn việc phóng thiết bị thay đổi quỹ đạo……cái tên Tướng Quân tân nhiệm vừa đến, cũng bị em xử luôn rồi……” Mục Cưu Bình nhìn vào thiết bị liên lạc, nói rất chậm, vừa rồi Hoàng Kim Lân đột ngột xuất hiện, tuy rằng đã bị hắn tiêu diệt, bây giờ cũng chẳng có ai thông tin ra ngoài, nhưng mà, hắn đột nhiên cho rằng việc giữ bí mật chắc chắn không thể đảm bảo nữa, vì người vừa chết là Tướng Quân mới……

Thay vì để Đại ca biết tin từ phía Quân Liên Bang, không bằng hắn tự mình nói cho Đại ca, ít nhất như vậy hắn vẫn còn một cơ hội để Đại ca biết nỗi khổ và sự bất mãn của mình.

Hắn muốn Đại ca nhớ lại mối thù của ER.

Hắn muốn Đại ca biết được oán hận của hắn.

Hắn muốn Đại ca làm theo ý nguyện của chị Minh Chính, tiếp tục sống……

Mục Cưu Bình nghiêng đầu đi, không nhìn nét mặt kinh ngạc của Thích Thiếu Thương, tiếp lời: “Cho nên Đại ca, anh hãy rời khỏi ZX đi……đừng qua đây, nếu không em giết cả anh.”

Nói xong, hắn không lên nói nữa mà tắt thiết bị liên lạc, chỉ ngẩn ra nhìn quang cảnh hoang tàn nơi bệ phóng, cảm thấy an lòng.

……………………………………

Lời Mục Cưu Bình vừa nói đó, Thiết Thủ nghe thấy rất rõ, hắn lập tức biến sắc, nhanh chóng liên lạc với Gia Cát.

Thích Thiếu Thương chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình thiết bị đã tắt, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Hắn không thể ngờ rằng Mục Cưu Bình cũng sẽ trở nên tàn nhẫn vì hận thù.

Mục Cưu Bình cười hào sảng dưới bầu trời xanh của ER vẫn còn tồn tại trong ký ức hắn, nhưng thật không ngờ, người đàn ông có đôi mắt cháy rực cùng gương mặt bị máu che khuất cũng chính là Mục Cưu Bình.

Không thể để có thêm người chết nữa.

Thích Thiếu Thương quay người, mở thiết bị liên lạc nội bộ của Thần Uy, Lý Linh ở đầu kia đang định lên tiếng báo cáo tình hình thì bị Thích Thiếu Thương cắt ngang.

“Thần Uy hiện có bao nhiêu phi thuyền vận chuyển? Có thể mang bao nhiêu người?” Thích Thiếu Thương lên tiếng hỏi.

“Không nhiều, khoảng mười chiếc.” Lý Linh đáp, các thuyền vận chuyển nhân công không thể để trống quá lâu, hiện chỉ có khoảng mười phi thuyền đang dừng tại ZX.

“Cố gắng mang theo càng nhiều người lên thuyền càng tốt, sau đó, rời khỏi ZX……” Thích Thiếu Thương ra lệnh, “Tôi có lỗi với mọi người……Mục Cưu Bình…… đã làm việc ngu ngốc, tiểu hành tinh đó……”

“Anh làm gì vậy?” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên, nhìn sang Thiết Thủ, bởi vì người này vừa cắt ngang câu chuyện giữa hắn và Lý Linh.

“Ngài Gia Cát nói vẫn còn cơ hội, bây giờ anh làm vậy chỉ khiến cho mọi việc rối loạn mà thôi.” Thiết Thủ giải thích, “Nếu tin tức này lan truyền, những gì mà số đông người sẽ làm trong lúc hoảng loạn là không thể dự liệu trước, có thể khi tiểu hành tinh chưa va chạm, ZX đã bị hủy diệt trong hỗn loạn.”

“Nhưng họ có quyền lợi được biết.” Thích Thiếu Thương tranh luận, “Hơn nữa tôi cần nhân lực, tôi phải đi gặp Mục Cưu Bình.”

“Anh cho rằng Mục Cưu Bình có thể được cứu sao? hắn đã làm thế này, chắc chắn là đưa ZX lên đoạn đầu đài, ngài Gia Cát không đời nào tha cho hắn, anh đi cứu hắn cũng sẽ chết mà thôi.”

“Nhưng dù sao đó cũng là người anh em theo tôi từ bao năm nay!” Thích Thiếu Thương gầm lên, “Người tiến hóa các người có hiểu cái gì là tình cảm không?”

“Vậy thì bây giờ anh nói đi, anh muốn dùng mạng sống mình đi cứu tên Mục Cưu Bình đáng chết đó, cùng hắn chết trong vòng vây của Quân đội Liên Bang, hay là cùng tôi đi gặp ngài Gia Cát, giúp ông ấy cứu những người vô tội khác?” Thiết Thủ vẫn lạnh mặt, cho Thích Thiếu Thương hai lựa chọn của hắn lúc này, “Lúc trước anh còn nói đến lý tưởng của mình, nói anh không để cho người vô tội chết, chẳng lẽ anh sẽ dùng tình cảm cá nhân của mình mà bồng bột đi làm những việc không có giá trị sao?”

“Anh phải tin vào ngài Gia Cát, ông ấy sẽ không mang sinh mang tất cả người trên ZX ra làm trò cười.” Thiết Thủ nhìn vào mắt Thích Thiếu Thương, nói rõ từng chữ.

Thích Thiếu Thương nhìn vào Thiết Thủ, một lúc sau mới nghiến răng trả lời: “Dẫn tôi đi gặp ngài Gia Cát.”

……………………………………

“Nếu bây giờ ta áp giải ngươi đi qua cánh cửa đó, thì có phải một giây sau đó cả ta và ngươi đều sẽ thành mảnh vụn?” Cố Tích Triều cười, đẩy Vô Tình đi về phía cánh cửa bên trái.

“Đúng.” Vô Tình gật đầu, “Mệnh lệnh của ngài Gia Cát là không tiếc bất cứ giá nào để giết ngươi.”

“Thật sao, vậy ta thật là vinh hạnh.” Cố Tích Triều cười, “À phải rồi, ta vừa nhận được báo cáo, toàn bộ quân đội của ta đã mai phục bên ngoài……không biết công việc chuẩn bị của các người làm đến đâu rồi?”

“Ha ha, không phiền ngươi phải quan tâm.” Vô Tình cười, nhưng hoàn toàn không có vẻ lo lắng.

Cố Tích Triều không nói gì, chỉ mỉm cười rồi vươn tay đẩy cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng chân gấp rút đằng sau.

“Khoan đã.” Gia Cát lên tiếng gọi, Cố Tích Triều và Vô Tình cùng quay đầu lại.

“Ngài Gia Cát, sắc mặt ngài thật không tốt.” Cố Tích Triều nhướn mày cười, “Không nỡ để Vô Tình chết, hay là chưa chuẩn bị xong?”

“Đều không phải.” Gia Cát lắc đầu, “Vừa rồi Thiết Thủ báo cáo, một thuộc hạ của Thích Thiếu Thương, tên là Mục Cưu Bình đã dẫn người chiếm lĩnh bệ phóng FS.”

“Bệ phóng FS? Không phải là cái sẽ phóng thiết bị thay đổi quỹ đạo vào tối nay sao?” nghe vậy, Cố Tích Triều bất giác nhíu mày, sau đó lại cười, “Thật không ngờ, cái tên Mục Cưu Bình cũng biết tàn nhẫn là gì.”

“ZX có thể bị hủy diệt……có thể, chúng ta bắt buộc phải hợp tác.” Gia Cát nói, giọng điệu rất nghiêm trọng.

“Các đơn vị nghe lệnh.” một lúc sau, Cố Tích Triều chậm rãi lên tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ của mình, “Lập tức xuất phát đến bệ phóng FS, nơi đó bị các đối tượng vũ trang phi pháp chiếm giữ, các ngươi tiêu diệt hết bọn chúng đi.”

“Cảm ơn.” Gia Cát gật đầu, tỏ vẻ cảm kích.

“Không cần, tôi không dám nhận.” Cố Tích Triều quay đầu đi, “Tôi biết nếu ZX không còn thì cho dù tôi hạ được ông cũng không có lợi ích gì……ha ha, không ngờ tôi tính toán bấy lâu nay, sau cùng còn không có hiệu quả bằng hành động ngu xuẩn của một tên man rợ……”

“Có điều, bệ phóng FS đã bị chiếm lĩnh, dù có cướp lại được cũng vô dụng mà thôi? Chẳng lẽ hắn không biết tiêu hủy bệ phóng hay sao? Tiểu hành tinh chỉ còn không đầy một ngày sẽ va chạm, e rằng không thể hoàn tất việc chuẩn bị bệ phóng mới trong một thời gian ngắn thế này đâu?” Cố Tích Triều hỏi, “Còn nữa, ông đã công bố tin tức này hay chưa? Việc sơ tán người trên ZX đã bắt đầu chưa?”

“Tạm thời chưa công bố, nhưng đã bí mật sơ tán người.” Gia Cát trả lời, “Ngươi nói không sai, chúng ta thật sự không có quá nhiều thời gian và thiết bị……hơn nữa, thiết bị thay đổi quỹ đạo dự phòng cũng đang nằm tại bệ phóng FS……”

“Sắp chết hết rồi đây……ha ha……công việc sơ tán bí mật tiến hành……quả nhiên, chỉ có những người mà các người cho rằng đủ ưu tú mới có quyền lợi được sống, đúng không?” Cố Tích Triều bật cười, “Đúng rồi, phòng thí nghiệm bên quân đội thì sao? Không có thiết bị dự phòng sao?”

“Chỉ có hai vật thí nghiệm.” Gia Cát đáp, “Ngoài ra, không có trang thiết bị dùng để vận chuyển, chỉ có thể dựa vào phi thuyền mang chúng thả lên tiểu hành tinh, nhưng thời gian và vị trí không thể có bất cứ sơ suất nào……vì thế, chúng tôi cần phi công xuất sắc nhất.”

“Ha ha……” Cố Tích Triều cuối cùng bật cười thật lớn, “Thì ra đây chính là nguyên nhân các người muốn hợp tác với tôi?”

“…..Phi công ưu tú nhất của Liên Bang ngoài tôi ra thì còn có ai?”