Cửu U đã không còn cử động, cũng không còn nhịp tim và hô hấp.
Anh Lục Hà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tay, yếu ớt nằm trong vũng máu, một bên người cô gần như đã nhìn thấy xương trắng, da thịt vẫn tiếp tục bị ăn mòn, máu tươi chảy ra tiếp tục lan rộng trên mặt sàn trắng tinh, tạo thành một vẻ đẹp nhơ nhuốc.
“Cố Tích Triều.” Anh Lục Hà thì thầm gọi cái tên này, sau bỗng nhiên cười, “Tôi còn nhớ cậu, Cố Tích Triều.”
Khi cô vẫn còn đang sinh trưởng trong dung dịch dinh dưỡng, vừa mới có được tri giác, cô đã ghi nhớ có thứ màu sắc như thế, trong không gian trắng tinh khiết, nó là một sự tồn tại thật nổi bật.
Sau này, sau khi cô tiếp nhận những tri thức mà bản thân cần được biết, cô mới biết rằng, màu sắc đó được gọi là “Đen”.
Đó cũng là màu mắt của đứa trẻ gầy gò đó.
Màu sắc đó ở trong không gian trắng tin này càng trở nên thuần khiết, xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cho cô phải khắc ghi trong lòng bao nhiêu năm, vào lúc gặp lại, cô thậm chí không màng đến nguy hiểm, muốn hôn lên nó.
Những gì mà cô đã ghi nhớ, còn có lời hứa của y: “Nghe lời tôi, côi mới có thể hạnh phúc.”
Thế nên cô mới nghe lời y, nghe lời y uống thứ thuốc đó, nghe lời y đi biểu diễn cho mọi người thấy cô đã hoàn toàn khống chế y, nghe lời y dùng gene của chính mình trộn lẫn vào gene lấy của y để che giấu, nghe lời y không cho phép bất cứ người đàn ông nào chạm vào mình, nghe lời y đảm bảo trong lúc y chưa tỉnh lại được an toàn, nghe lời y đi giết Cửu U……
Thì ra y không có lừa gạt.
Bởi vì đối với thiêu thân mà nói, lao vào lửa chính là một loại hạnh phúc to lớn biết bao.
………………………………
“Cố Tích Triều hiện giờ thế nào rồi?” Phó Tông Thư chau mày nhìn hai cái xác không toàn vẹn của Cửu U và Anh Lục Hà, sau đó lập tức rời khỏi hiện trường,quay sang hỏi người thay thế Cửu U tại trung tâm nghiên cứu, Long Thiệp Hư.
“Vết thương vừa lành, đang làm kiểm tra sơ bộ.” Long Thiệp Hư cúi đầu cung kính đáp, “Cuộc phẫu thuật hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Vậy sao? Dẫn ta đi gặp nó.” Phó Tông Thư nói.
Long Thiệp Hư hiển nhiên đáp: “Rõ.”
Đi sau Phó Tông Thư, Hoàng Kim Lân nhìn thấy bóng Long Thiệp Hư đang dẫn đường cho Phó Tông Thư, bỗng chốc cảm thấy thảng thốt, dường như cái xác đã rữa ra trong phòng kia không phải Cửu U, mà kẻ đang dẫn đường cho Phó Tông Thư hiện giờ mới là Cửu U.
Nhưng Hoàng Kim Lân rất nhanh chóng tập trung lại, đi theo Phó Tông Thư.
Chính gã là người đề nghị Phó Tông Thư nhanh chóng đưa Cố Tích Triều quay lại trợ giúp, bởi vì Cố Tích Triều hiểu cách nghĩ của bọn người tự nhiên kia hơn gã, có Cố Tích Triều, kế hoạch tiêu diệt “Thần Uy” đã thành công một nửa.
Còn bản thân gã, cũng mong muốn nhanh chóng dùng Cố Tích Triều để khắc phục nỗi sợ hãi khó hiểu trong lòng mình.
Phó Tông Thư và Hoàng Kim Lân được dẫn đến phòng quan sát, Long Thiệp Hư để bọn họ chờ một lát, Cố Tích Triều đang làm xét nghiệm trong phòng bên, có tiếng trò chuyện đang vọng sang.
“Tôi muốn gặp Anh Tử.” là giọng của Cố Tích Triều, thanh âm hơi cao ẩn chứa một chút bướng bỉnh, một chút mong chờ, giống như một đứa trẻ đang mong được gặp mẹ, hoặc giả là một thiếu niên ngây ngô đang muốn gặp người yêu đầu đời.
Mà Hoàng Kim Lân khi nghe được, lại cảm thấy hình ảnh trước mắt chính là một người đàn ông máu lạnh như băng đang diễn một màn kịch tình cảm sâu nặng mà thôi.
“Xin lỗi, hiện giờ cậu không thể gặp cô ta.” Trả lời là một giọng nữ rất dịu dàng.
Hoàng Kim Lân bất giác khịt mũi, gã hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Cố Tích Triều làm thế nào để cười ái muội trước mặt Anh Lục Hà, làm thế nào để giả vờ đáng thương trước mặt nữ y tá nọ.
Nhưng hiển nhiên là diễn xuất của Cố Tích Triều đã lừa gạt được người y muốn lừa, bởi vì Phó Tông Thư sau khi nghe thấy lời Cố Tích Triều nói, bèn quay sang nói với Long Thiệp Hư: “Tiêu bản của Anh Lục Hà còn không, tạo ra một đứa cho nó đi.”
Hoàng Kim Lân mở miệng, định nói cho Phó Tông Thư biết chuyện Cố Tích Triều căn bản không có yêu Anh Lục Hà, nhưng do dự hồi lâu, gã lại không biết bản thân phải làm thế nào, mới có thể làm cho bản thân không bị liên can.
Cố Tích Triều có thể lợi dụng Anh Lục Hà như vậy – đây là điều mà Hoàng Kim Lân có thể lường trước, nhưng gã không thể biết được Cửu U lại chết.
Nếu để Phó Tông Thư biết được gã không báo cáo vấn đề này, thì sẽ càng khiến cho bản thân bất tài và yếu đuối hơn trong mắt lão, đến khi đó, Hoàng Kim Lân không biết chắc bản thân có thể tiếp tục tồn tại hay không.
Nhưng nếu không làm gì cả, thì mọi việc có thể tiếp tục phát triển theo hướng mà gã đang nghĩ đến không?
“Phó Tướng Quân, Hoàng Thượng Tá.” Vào lúc Hoàng Kim Lân còn đang do dự, Cố Tích Triều bước ra từ đằng sau cánh cửa, cung kính chào hai người.
Không còn mái tóc dài, Cố Tích Triều khiến cho Phó Tông Thư phải do dự một lát mới xác định được thân phận của y.
“Cảm thấy thế nào?” Phó Tông Thư vừa cười vừa hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn Tướng Quân quan tâm.” Cố Tích Triều mỉm cười trả lời.
“Vậy thì tốt, Hoàng Kim Lân có việc cần nói với ngươi, ta còn việc khác phải xử lý……” Phó Tông Thư nói, đưa tay vỗ vai Cố Tích Triều, “Làm cho tốt, ngươi đúng là một nhân tài.”
Nhìn theo bóng lưng Phó Tông Thư biến mất ngoài cửa, Cố Tích Triều quay sang nhìn Hoàng Kim Lân, đột nhiên nở nụ cười: “Cửu U đã chết rồi phải không? Bằng không thì làm sao Long Thiệp Hư có thể quản lý được?”
“Đúng vậy.” Hoàng Kim Lân đáp, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh xông thẳng từ chân lên đến đỉnh đầu.
Gã biết rằng Cố Tích Triều đã phải chịu rất nhiều đau khổ dưới bàn tay của Cửu U, gần như bị Cửu U mang ra giải phẫu sống, nếu lần này cái chết của Cửu U là kế hoạch mà Cố Tích Triều tiến hành vì y luôn muốn giết Cửu U, vậy thì với kẻ mang y giao cho Cửu U là gã, y sẽ đối đãi thế nào đây?
“Lá gan của Thượng Tá Hoàng Kim Lân xem ra vẫn rất nhỏ.” Cố Tích Triều dường như nhìn thấy mồ hôi đang tuôn ra trên trán Hoàng Kim Lân, y cười ha ha, “Cửu U đã chết, có Long Thiệp Hư thay thế, Phó Tông Thư nếu chết, phải chăng là do ngài thay thế?”
Hoàng Kim Lân không thể không trợn mắt lên, nhìn sang Cố Tích Triều vừa nói ra những điều này mà vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.
“Nếu như chết hoặc bị phán quyết là không còn đủ tiêu chuẩn, đương nhiên sẽ có người khác thay thế.” Cố Tích Triều nhìn Hoàng Kim Lân, cười nhạt, “Thế giới của các người chính là như vậy, không có ai là độc nhất vô nhị, cũng không có ai là không thể thay thế……chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo rằng cỗ máy này hoạt động bình thường trong mọi tình huống.”
Lời Cố Tích Triều nói, Hoàng Kim Lân hiểu.
Đo là một lời uy hiếp, cũng là một cuộc trao đổi.
Một hồi lâu, Hoàng Kim Lân gần như nghiến răng mà nói: “Ta không bao giờ sợ hãi.”
“Thật sao?” Cố Tích Triều có vẻ như vừa nghe thấy điều gì đó rất tức cười, y cười ha ha mà nói, “Thượng Tá Hoàng Kim Lân, ngài nói mình không sợ, ngài không sợ cái gì? Chết? Bị thay thế? Báo ứng luân hồi? Hay là……tôi?”
Hoàng Kim Lân nghẹn lời vì những gì Cố Tích Triều vừa nói, hồi lâu không thể lên tiếng.
“Hình như Cửu U từng nói, những chính trị gia như các người không thể ích kỷ, thế nhưng, thói ích kỷ là thứ có thể thật sự xóa bỏ sao?” Cố Tích Triều không chờ Hoàng Kim Lân lên tiếng, mà tiếp tục nói, “Ngài cũng không muốn bị hủy diệt, ngài có thức mình yêu thích, tỷ như là địa vị, hoặc là mạng sống……cũng có thể là kỳ vọng của Phó Tướng Quân dành cho ngài?”
“Dù sao ngài cũng là người tiến hóa, tôi không thể bằng ngài, ngài cũng biết tôi không thể làm gì ngài, thế nhưng, tôi cho rằng khả năng của tôi có thể trợ giúp ngài.” Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt âm trầm của Hoàng Kim Lân, nhếch miệng cười, “Phó Tướng Quân vẫn luôn có thể yên tâm trọng dụng tôi, tôi nghĩ, đã là người kế vị của Tướng Quân, ắt hẳn ngài phải có chút can đảm này mới phải.”
Thân phận của Hoàng Kim Lân là người kế vị, từ trước đến nay, gã luôn được bảo vệ rất tốt, cũng vì thế nên nếu so sánh với Phó Tông Thư, gả thiếu kinh nghiệm và trải nghiệm, thứ này lại rất khó dùng kỹ thuật để bổ sung, bởi vì có rất nhiều thứ nếu không tự thân trải qua, thì sẽ không thể học được, không thể dùng được, ví như: làm sao để đàm phán.
Đây chính là khó khăn mà Cố Tích Triều đã không thể không đối diện từ rất lâu về trước, y không có nhiều vốn liếng, vì thế mỗi lần giao dịch với người khác, y đều dùng tính mạng của mình làm tiền cược, cũng giống như lần trao đổi này giữa y và Hoàng Kim Lân.
Hoàng Kim Lân biết những gì Cố Tích Triều đã làm, biết y lợi dụng Anh Lục Hà để giết Cửu U, đây chính là cán dao mà Cố Tích Triều giao vào tay Hoàng Kim Lân, nếu như Hoàng Kim Lân muốn vạch trần việc này, Cố Tích Triều chắc chắn không thể sống sót, còn Hoàng Kim Lân, nhẹ thì bị trừng phạt vì biết chuyện không báo, nghiêm trọng hơn thì chẳng qua sẽ bị người khác thay thế — đối với người tiến hóa, nếu bị hủy diệt vì không đạt tiêu chuẩn thì thường sẽ xảy ra trong thời kỳ đầu của phôi thai – nếu thủ đoạn mà Cố Tích Triều dùng với Cửu U khiến cho Hoàng Kim Lân cảm thấy bị uy hiếp, cân nhắc giữa lợi hại, dù mang đến hậu quả nghiêm trọng, Hoàng Kim Lân cũng chưa chắc sẽ chọn cách che giấu.
Còn đối với Cố Tích Triều, y buộc phải dùng điều này để làm cho Hoàng Kim Lân yên tâm, nói cách khác, làm cho Hoàng Kim Lân tin vào lời thoại kinh điển này: “Ngươi nắm trong tay nhược điểm của ta, cho nên ta phải làm việc cho ngươi, hơn nữa, ngươi chắc chắn phải dùng đến ta.”
Thấy thần sắc Hoàng Kim Lân dần trở nên bình thường, Cố Tích Triều không nói gì, chân mày y nhớn lên đầy đắc ý.
“Mấy ngày này, trong nội bộ Chủng người rác rưởi hiện đang làm nhân công cho chúng ta, có một tổ chức bí mật xuất hiện, tên gọi ‘Thần Uy’, bọn chúng tập hợp các nhân công, liên tục xung đột với chủ công xưởng thậm chí là với Chính phủ, rất hay gửi bom thư hoặc cử người đi ám sát, đã có rất nhiều chủ công xưởng bị sát hại, ngay cả khu vực gần phủ đệ của Tướng Quân cũng từng xảy ra một vụ nổ không rõ nguyên nhân.” Hoàng Kim Lân ngẩng đầu nhìn Cố Tích Triều, bắt đầu bàn chuyện công.
Dù sao thì gã cũng tin rằng bản thân là giống loài ưu tú hơn tên quái vật kia rất nhiều, ngoài ra, gã không phải là loại người ngoài nghiên cứu ra thì không biết gì cả như Cửu U.
“Vậy sao?” Cố Tích Triều đáp khẽ, “Thì ra bọn chúng dám đến ZX gây sự rồi?”
Hoàng Kim Lân mở miệng nói chuyện nghiêm túc, cũng có nghĩa là gã đã chấp nhận thỏa thuận hai bên này, kết quả khiến cho Cố Tích Triều thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng qua là phường ô hợp mà thôi, không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng sự việc cứ tiếp diễn thì đúng là rất bực mình, lại thêm kẻ bị bắt lần này có thân phận khá đặc thù, xử lý cũng rất phiền toái……ngoài ra, bọn chúng đang lưu truyền một bài thơ tiên tri, làm cho bọn chúng trở nên rất kiên cường……” Hoàng Kim Lân tiếp tục, “vậy nên hành vi của chúng càng ngày càng quá đáng.”
“Lời tiên tri?” Cố Tích Triều hỏi, Hoàng Kim Lân không trả lời, chỉ lấy trong túi áo ra một cái máy ghi âm nhỏ, bấm nút khởi động, tiếng hát nghe qua có vẻ rất hỗn tạp nhưng lại rất đều vang lên, bài hát do bọn Chủng người rác rưởi cùng hợp xướng trước khi bị tiêu diệt.
“Thần giáng thế.
Biết thiện, sau lại biết ác;
Biết tín, sau biết bất tín;
Biết nghĩa, sau biết bất nghĩa.
Chỉ có người vượt qua thử thách, mới có thể thống lĩnh tất cả:
Chấm dứt chiến tranh giết chóc……
Thay đổi trời đất,
Ban cho chúng sinh bình đẳng……
Ma giáng thế.
Biết ác, sau lại biết thiện;
Biết bất tín, sau lại biết tín;
Biết bất nghĩa, sau lại biết nghĩa.
Phá tan xiềng xích của đôi cánh,
Sống dậy sau kiếp nạn.
Đốt lên nghiệp hỏa, sinh linh đồ thán.
Biến nước trong thành biển máu,
Khiến cho vạn vật hồi sinh……”
Âm thanh rất ồn ào, nhưng Cố Tích Triều vẫn kiên nhẫn nghe hết, sau đó bỗng nhiên bật cười: “Bọn người tự nhiên này quả nhiên rất dễ gạt……phải rồi, chắc hẳn là Thần mà nửa đầu bài thơ này nhắc đến đã xuất hiện? Vì thế nên chúng mới tin tưởng đến vậy?”
“Đúng, trong quá trình thẩm vấn, chúng không ngừng nhấn mạnh điều này để tuyên truyền với chúng ta sức mạnh đó……đúng là ngu muội đến nực cười……” Hoàng Kim Lân gật đầu, “Quả nhiên chỉ có ngươi hiểu rõ Chủng người rác rưởi, chỉ nghe qua một lần bài thơ tiên tri, thì đã biết chúng đang tin cái gì.”
“Vậy còn nửa sau thì sao? Ma đang ở đâu?” Cố Tích Triều hỏi.
“Nửa sau thì bọn rác rưởi đó cũng không biết.” Hoàng Kim Lân bất đắc dĩ nhún vai, ra vẻ sở khóc dở cười, “Vốn chỉ là nửa bài thơ chẳng ra sao, thế mà có thể khiến chúng bán mạng……ha ha……”
“Nhưng chỉ bắt hoặc giết đi thì không có tác dụng, chúng quá đông, dù sao cũng không thể tập trung hết lại rồi đi tiêu diệt, vậy thì tổn thất cũng khá lớn.” Hoàng Kim Lân tiếp tục than vãn, “Ta muốn biết, làm sao mới đạt được kết quả tốt nhất mà không cần giết quá nhiều.”
“Thật ra đối với bọn chúng mà nói, bán mạng vì một thứ tín ngưỡng là một việc rất oanh liệt……nếu chúng đã có tín ngưỡng, thì bắt hoặc giết đơn thuần sẽ không có tác dụng lớn lắm, dù giết Thần của chúng cũng vậy mà thôi, có điều……nửa sau của bài thơ còn chưa ứng nghiệm……” Cố Tích Triều đảo mắt, tiếp tục nói, “Không bằng, để tôi nói cho chúng biết ý nghĩa thật của lời tiên tri đi.”
“Ngươi?” Hoàng Kim Lân nghi hoặc nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nhếch miệng cười đắc ý.
“Hãy để tôi nói cho chúng biết, cái gọi là Ma, chính là thứ được Sao Chổi mang đến thế giới này – đứa con của Sao Chổi.”