[Thích Cố] Zero

Chương 17




“Nếu như, chúng ta có thể giải quyết tên quan kia, cướp lấy phi thuyền, thì chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào chúng ta muốn đi……” Thích Thiếu Thương chậm rãi nói, giọng hắn không lớn, nhưng truyền vào tai từng người rất rõ ràng.

Một vài người lén rơi lệ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông tuấn tú vừa bị Mục Cưu Bình thô lỗ đẩy ngã, thân hình hắn không phải rất khôi ngô nhưng lại mang đến niềm tin cho người khác, bàn tay hắn đặt trên vai người đàn ông cao lớn đang khóc lóc, khiến lòng người bỗng chốc rung động.

Khi con người cảm thấy cô độc và bất lực, thì sẽ không thể ngăn cản bản thân tin vào chỗ sựa duy nhất.

Thích Thiếu Thương biết cảm giác này, hắn cũng biết có người là ngoại lệ: ánh mắt của Cố Tích Triều chính xác là rất cô độc, nhưng hắn quên rằng Cố Tích Triều chưa bao giờ cho rằng bản thân bất lực – vậy nên Cố Tích Triều chọn phản bội.

“Nói đùa gì chứ, chúng ta làm sao đánh lại chúng?” trong đám người có kẻ lên tiếng oán than, “Một phát súng thôi là chúng ta thành tro hết, đánh thế nào chứ?”

“Đương nhiên là có thể……” Thích Thiếu Thương ngẩng lên nhìn về hướng phát ra âm thanh, tuy hắn không xác định được là ai đang nói, nhưng hắn biết những người tự nhiên đã bắt đầu có phản ứng rồi, đây chính là một điểm đột phá, hắn có thể thuyết phục được những người này, để họ giúp hắn giải quyết tất cả người tiến hóa trên phi thuyền này, sau đó, cứu lấy Quyển Ca.

“Tuy rằng đơn đả độc đấu chúng ta không phải là đối thủ của chúng, nhưng chúng ta đông hơn chúng ít nhất là trăm lần, bọn chúng sở hữu quá nhiều nên mới sợ chết, chúng ta không có gì, nhưng nếu giải quyết được bọn chúng thì chúng ta có khả năng được về nhà……nếu thật sự phải liều mạng, bọn chúng không phải đối thủ của chúng ta……”

“Thật sao?” có người lên tiếng nghi ngờ.

“Tin tôi đi.” Ánh mắt của Thích Thiếu Thương lướt qua từng gương mặt đang hiện diện trong khoang thuyền, “Bọn người tiến hóa kia chắc chắn cũng có yếu điểm……thêm vào đó, chúng ta không ai muốn chết, nhưng nếu không làm gì thì chắc chắn chỉ có thể chờ chết mà thôi.”

“Chúng ta sẽ có hy vọng, hy vọng này cần sức mạnh của tất cả mọi người.” Thích Thiếu Thương nói, lưng hắn thẳng tắp, mang đến cảm giác bị áp đảo cho những người có mặt, không phải cảm giác cao sang xa cách, mà rất ấm áp đáng tin, khiến cho họ tin tưởng đặt sinh mạng vào tay hắn.

Điều đổi lại được chính là lời thề sống chết của đối phương.

………………………………

Khi Hoàng Kim Lân bước vào phòng của Cố Tích Triều, Anh Lục Hà đang giúp Cố Tích Triều lau sạch những lọn tóc còn vương trên vai.

Cố Tích Triều cúi đầu, để Anh Lục Hà dùng khăn lông khô phủi nhẹ trên cổ, da cổ của y trắng như chưa từng phơi dưới ánh mặt trời, dưới ánh đèn lại như phủ lên một vầng sáng, tấm lưng hơi cong, xương bả vai nhô lên dưới lớp áo, dường như hình tượng được miêu tả trong tôn giáo mà người tự nhiên tôn sùng từ rất lâu trước đây: Thiên sứ gãy cánh, trên lưng còn mang theo vết tích của đôi cánh đã mất, trong một góc nơi ánh mặt trời không thể chiếu đến, lặng lẽ biến thành ác ma.

Hoàng Kim Lân ho nhẹ, Cố Tích Triều và Anh Lục Hà cùng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.

“Cô ra ngoài.” Hoàng Kim Lân nói với Anh Lục Hà, “Ta có chuyện muốn nói với Cố Tích Triều.”

Anh Lục Hà đáp lại rất nhẹ, thu dọn sạch dụng cụ rồi ra ngoài, Cố Tích Triều đứng dậy, khoanh tay, im lặng nhìn Hoàng Kim Lân, mà Hoàng Kim Lân cũng đang đánh giá lại Cố Tích Triều.

Trên mặt đất vẫn còn sót những lọn tóc chưa kịp quét đi, khuôn mặt của Cố Tích Triều hiện giờ đã không còn gì che khuất nữa, từ chân mày đến khóe mắt đều là những đường nét không quen thuộc với Hoàng Kim Lân, đôi mắt y càng lúc càng đen láy sâu thẳm đến yêu mị, dù không có mái tóc dài kia, y vẫn là người dễ dàng được nhận diện trong đám đông.

“Cắt tóc rồi?” Hoàng Kim Lân lên tiếng, “Ngươi vội vàng thế sao?”

“Ngài đến……chắc cũng chẳng có tin tốt gì.” Sắc mặt của Cố Tích Triều trầm xuống, hỏi, “Ngài định nói gì?”

“Ngươi có nhớ ta từng nói, Cửu U đang nghiên cứu một loại thuốc mới không?” Hoàng Kim Lân kéo một cái ghế sang, ngồi vắt chân lên, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang xem kịch hay.

“Nhớ.” Cố Tích Triều gật đầu, y đương nhiên là nhớ loại thuốc đó, y cũng nhớ khi bản thân đi cùng Phó Tông Thư đến phòng thí nghiệm của Cửu U đã nhìn thấy cảnh tượng gì.

Những kẻ đó đã không còn ý thức của con người, hành động và ngôn ngữ chuẩn xác đến bất ngờ, chấp hành mọi mệnh lệnh mà không cần hỏi nguyên nhân cũng không cần biết cái giá phải trả là bao nhiêu, nghe lời đến mức làm người ta phải sợ hãi.

“Ngươi cho rằng Phó Tướng Quân có thể yên tâm vì người đến thế sao?” Hoàng Kim Lân nheo mắt, nói.

Ý nghĩa ẩn bên trong không cần phải nói rõ cũng rất dễ hiểu.

Cố Tích Triều hơi sửng sốt, đôi mắt đờ đẫn của những kẻ đã bị cải tạo kia bỗng hiên lên trước mắt y, bị ra lệnh tự sát cũng không phản kháng, vừa gào thét vừa tự bẻ gãy ngón tay mình, đáng sợ nhất là trên mặt chúng vẫn còn nụ cười tàn khốc của những tín đồ ngoan đạo.

Quả nhiên, đằng trước những gì mà y mong muốn luôn có hết khó khăn này đến gian nan khác.

Mỗi lần tưởng rằng bản thân có thể thành công, có thể được cứu, có thể nhìn thấy ánh sáng, thì sẽ càng có thêm nhiều sự việc khó khăn phiền toái đang chờ đợi phía trước, cứ đến mãi không ngừng, mà bản thân y thì không còn đường lui nữa.

“Thượng Tá Hoàng Kim Lân, thùng nước lạnh này của ngài tạt cũng rất đúng lúc.” Cố Tích Triều nhắm chặt mắt lại, khi ngẩng lên nhìn Hoàng Kim Lân, khóe miệng vẫn còn ý cười, “Quả nhiên, ngài đến đây luôn luôn là để xem trò cười của tôi.”

Trong lòng y không thể kiềm chế được sự thất vọng, bất giác tiết lộ nơi chân mày, để lại một vết tích khó xóa nhòa.

Hoàng Kim Lân không khỏi quay đi, cố nặn ra một tiếng cười lạnh: “Chủng người rác rưởi muốn nổi dậy, ngươi đừng có nằm mơ.”

“Chưa đến cuối cùng, làm sao ngài biết giấc mộng này không thành?” Cố Tích Triều cười, “Nếu Phó Tướng Quân muốn tôi hoàn toàn phục tùng mới có thể yên tâm, thì ít nhất tôi cũng biết rằng, năng lực của tôi không chỉ là ngoan ngoãn nghe lời.”

Nghe vậy, Hoàng Kim Lân hơi kinh ngạc nhìn Cố Tích Triều, sự bất đắc dĩ của y vẫn chưa bị xóa đi, nhưng thứ đang cháy lên dưới đáy mắt y là ý chí và quyết tâm tranh đấu đến cùng.

“Còn ngài thì sao? Thượng Tá Hoàng Kim Lân, ngoại trừ phục tùng mệnh lệnh, ngài còn có năng lực gì?” Cố Tích Triều ngẩng cao đầu, cười khinh miệt, nụ cười đó không còn mái tóc che giấu, trong mắt Hoàng Kim Lân còn chói mắt hơn cả ánh sáng phát ra khi một vì sao vừa được ra đời.

“Ta sẽ báo cáo lại cho Phó Tướng Quân những gì ngươi nói.” Hoàng Kim Lân đứng dậy, chỉnh trang lại quân phục vốn đã rất thẳng thớm trên người, sau đó đi ra khỏi cửa, bước chân khá nhanh, bởi vì gã muốn nhanh chóng ném lại nụ cười đáng ghét của Cố Tích Triều ở đằng sau.

Khi ra khỏi cửa đụng phải Anh Lục Hà, thế mà cũng không kịp xin lỗi, Hoàng Kim Lân đi nhanh đến mức gần như là hoảng hốt bỏ chạy, để lại một Anh Lục Hà kinh ngạc không nói nên lời.

Gã không thể không thừa nhận, gã thật sự sợ hãi, sợ cái tên Chủng người rác rưởi Cố Tích Triều này.

Hoàng Kim Lân biết bản thân sẽ trở thành người như thế nào, biết tương lai bản thân phải làm gì, cũng biết cuộc đời của mình phải đi theo quỹ đạo định sẵn, không thể có bất cứ nghi ngờ nào.

Vậy nên Hoàng Kim Lân sợ loại sinh vật không rõ nguồn gốc như Cố Tích Triều, sợ suy nghĩ muốn thay đổi của y, càng sợ rằng có một ngày nào đó, y có thể làm cho bất ngờ xảy ra, ví dụ như, làm cho gã cung nghĩ đến thay đổi……

Bóng dáng nhỏ bé bước ra từ trong đống xác chết đó, hính là ác mộng của gã.

Hoàng Kim Lân biết bản thân không nên sợ, gã là loài người hoàn mỹ hơn Cố Tích Triều quá nhiều, được sinh ra từ những đoạn gene hoàn mỹ nhất mà Cửu U chọn lọc ra theo yêu cầu của Phó Tông Thư, chính vì như thế, gã mới càng chú ý đến những nỗi lo sợ từ tận sâu trong lòng mình, cũng vì thế mà trở thành một loại ám ảnh.

Hoặc có lẽ, từ khi gã chưa cảm nhận được, cơn ác mộng này đã là một ám ảnh không thể xóa bỏ.

……………………………………

Thích Thiếu Thương dùng tay không đánh ngã một tên lính canh, cướp lấy súng, ném lại cho Mục Cưu Bình, động tác rất trôi chảy, khiến cho mấy thanh niên đi theo hắn không thể không thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.

Cách đó không xa, một lính canh nghe thấy động tĩnh, quay người chạy về phía này, nhưng bị nhóm người đang giấu mình trong bóng tối bao vây, tên kia không kịp phản ứng đã bị đánh ngã trên đất, súng đang chỉ vào đầu chính mình.

Phát hiện ra bản thân không chỉ có thể bó tay chịu trói, mấy thanh niên này đều lộ rõ vẻ vui mừng.

Mục Cưu Bình cầm súng, lẻn đến góc rẽ, sau đó vài tiếng súng nổ vang lên, đến khi Thích Thiếu Thương đuổi kịp thì chỉ còn lại mấy xác chết đã nổ tung đầu.

“Thì ra chúng chết rồi cũng xấu xí đến vậy……” một người nhỏ giọng cảm thán, nhận được rất nhiều tiêng phụ họa.

Thích Thiếu Thương nghe vậy, chỉ quay đầu nhìn họ một cái chứ không nói gì, tiếp tục đi về phía phòng điều khiển.

Bọn người tiến hóa căn bản không nghĩ đến nhóm nhân công đang bị nhốt lại tạo phản, cho nên không mang theo quá nhiều binh lực cũng không trang bị súng ống, nhóm lính canh cũng không mấy cảnh giác, nên mới có thể để cho họ dễ dành đánh gục.

Nhưng Thích Thiếu Thương biết rõ, đối với những người tự nhiên bị đưa lên phi thuyền này làm nhân công, buộc phải cho họ nhận thức được rằng bản thân không chỉ có thể phục vụ cho người tiến hóa, biết được bản thân có thể phản kháng đồng thời thành công và có được điều kiện sống tốt hơn, đây là điều kiện để họ tiếp tục liều mạng vì hy vọng, cho nên Thích Thiếu Thương sẽ không tạt nước lạnh trong thời điểm này.

Lúc này, chỉ cần một mình hắn biết người tiến hóa khó đối phó đến thế nào là đủ.

Mà hắn đang hy vọng, bọn người tiến hóa máu lạnh kia đừng làm khó Quyển Ca.

Quyển Ca, đừng có xảy ra chuyện gì.

……………………………………

“Anh Lục Hà, mấy thứ cô đưa cho tôi……là thuốc gì vậy?” Cố Tích Triều nhìn những viên thuốc đủ màu trong đĩa, lên tiếng hỏi.

“Thuốc an thần và thuốc bổ sung dinh dưỡng.” Anh Lục Hà trả lời, đặt một ly nước nước mặt Cố Tích Triều, “Ngài Cửu U dặn tôi mang cho cậu đó.”

“Vậy cô có biết, cái viên màu vàng này……là thuốc gì không?” Cố Tích Triều cầm một viên thuốc lên, hỏi.

Y hiện giờ cảm kích Hoàng Kim Lân, nếu không phải gã nhiều chuyện chạy đến nói linh tinh, thì hiện giờ y đã vì chìm đắm trong niềm vui mà mất cảnh giác, uống hết chỗ thuốc này cũng nên.

“Thuốc làm cho cậu ngoan ngoãn nghe lời đó.” Anh Lục Hà cười nói, thuận thế dựa vào người Cố Tích Triều, “Tôi muốn cậu nghe lời tôi, thế là ngài Cửu U cho tôi cái này.”

Anh Lục Hà vừa nói, vừa giật lấy viên thuốc trong tay Cố Tích Triều, vừa cười vừa đưa lên miệng Cố Tích Triều, thế nhưng Cố Tích Triều quay đầu đi.

“Cô muốn tôi nghe lời cô đến thế sao?” Cố Tích Triều nhếch miệng, vừa cười vừa hỏi, đôi mắt đen sáng biếng nhác nhìn vào Anh Lục Hà, làm cho tim cô đập thình thịch.

“Tôi thích nhất loại đàn ông có ánh mắt kiêu ngạo như cậu.” Anh Lục Hà nhìn hàng chân mày của Cố Tích Triều nhướn lên rất khẽ khi nghe cô nói, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

Cố Tích Triều không nói gì, nhận lấy viên thuốc, sau đó đổ hết thuốc khác trong đĩa vào lòng bàn tay, dốc hết vào miệng, cầm ly nước lên, ngẩng cổ uống sạch toàn bộ thuốc.

Một giọt nước chảy ra từ khóe miệng rơi xuống cằm, đi theo đường cong của cổ đọng lại nơi xương đòn.

Cố Tích Triều nhấc tay lau đi vệt nước bên miệng, đôi môi thấm nước phản chiếu ánh sáng, làm cho Anh Lục Hà nhìn không chớp mắt.

Ngón tay thon dài dừng lại bên môi, Cố Tích Triều ngẩng lên nhìn Anh Lục Hà, đột nhiên bật cười, bàn tay đó lại chậm rãi chạm vào mặt Anh Lục Hà.

Anh Lục Hà cảm thấy não của mình hoàn toàn trắng xóa, độ ấm trên môi làm cô muốn tan chảy, thế là theo bản năng, cô gần như thèm khát đón nhận hơi ấm đó, mặc kệ bản thân có ngạt thở hay không.

“Nghe lời tôi, cô mới có thể hạnh phúc.” Cố Tích Triều dời ra, hai tay nâng mặt Anh Lục Hà lên, dịu giọng nói.

Anh Lục Hà dường như thất thần, mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Tất cả tri giác của cô đều đã tập trung vào câu nói của Cố Tích Triều.

Nó vang vọng trong não cô không ngừng nghỉ.