[Thích Cố] Zero

Chương 15




“Nó không thể bay?” Cố Tích Triều khá tò mò hỏi.

“Loại chim dùng để làm cảnh thì bay để làm gì?” Anh Lục Hà cười khúc khích, dùng tay vuốt ve cổ của nó, làm cho lớp lông tía của nó trở nên rực rỡ hơn.

“Vậy sao?” Cố Tích Triều hơi ngẩn ra, sau đó cũng cười, “Đúng vậy.”

Thứ vô dụng thì không nên tồn tại, thứ có hại thì càng không được phép tồn tại, loại người được tạo ra để nghiên cứu như Cửu U vẫn đang hướng đến mục tiêu này.

Chim dùng làm cảnh thì nên loại bỏ đôi cánh giúp nó bay thoát, người đàn bà dùng làm cảnh thì nên loại bỏ sự nghiêm trang, nhà khoa học thì nên loại bỏ lòng thương tiếc dành cho vật thú nghiệm, công chức và lãnh đạo thì nên loại bỏ lòng ích kỷ……

Nhưng vậy mới gọi là một xã hội hoàn mỹ, hài hòa, ăn ý, kỷ luật!

Thế nhưng tất cả những thứ đó điều lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào.

Những người đã thích ứng và quen thuộc thì cứ tưởng rằng vốn dĩ nên là như vậy.

Nhưng Cố Tích Triều vẫn không thể không thấy tức cười, cười bản thân trong những ngày sống tại ER lại cảm thấy bị Chủng người rác rưởi đồng hóa.

Thì ra bản thân y vẫn không phải là loại người ưu tú, thì ra bản thân vẫn cảm thấy đưa tiễn bọn người rác rưởi lên đoạn đầu đài không phải là một việc rất vinh quang, thì ra y vẫn cho rằng loài chim bị gãy cánh chính là nỗi bi ai lớn nhất, thì ra bản thân vẫn không thể dùng thái độ thưởng thức để nhìn một người phụ nữ sinh ra để làm vật trang trí, thì ra y vẫn ích kỷ muốn đi chứng minh điều gì đó cho bản thân y……

Thậm chí, y đã bắt đầu cảm thấy rằng khi nhìn lên bầu trời hoàn mỹ này, dường như y đã quên mất điều gì đó, y bắt đầu cảm thấy những tân binh vừa bắt đầu luyện tập phạm phải những sai lầm nhỏ nhặt thật ra ngốc nghếch mà đáng yêu, bắt đầu cảm thấy khoảng thời gian mà Tứ Loạn đi theo y đúng là thú vị khó quên, bắt đầu cảm thấy rằng trên thế giới này không phải thứ nào cũng có nhiệt độ bằng không……ít nhất, bàn tay đó thì không……

Cảm giác đó ấm áp đến mức khiến cho y gần như bị bỏng.

Bất kể trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa không thể quay lại, thì vẫn muốn cảm nhận độ ấm đó lần nữa.

Thật đáng tiếc, ngọn lửa đó không thắp lên vì y, mà y cũng sẽ không trở thành thiêu thân.

………………………………

“Những gì ngươi nói có ý nghĩa gì?” Phó Tông Thư chau mày, nhìn Cửu U.

“Tôi tưởng rằng kỹ thuật của chúng ta đã là hoàn thiện, các tổ hợp sắp xếp của các phân tử đã không còn là bí mật, đã có đủ mô hình đảm bảo chất lượng của những đứa trẻ mới được sinh ra, đồng thời có thể căn cứ theo nhu cầu về người trên thực tế để đạt đến số lượng và chủng loại hài hòa nhất……những điểm này vốn không thể có vấn đề gì, nhưng hiện giờ, tôi không dám đảm bảo……” Cửu U nhìn tiêu bản phôi thai trước mặt mình, than nhẹ, “Ban đầu, người tiến hóa vừa mới xuất hiện, phải chịu đựng sự đàn áp của bọn người tự nhiên vốn sợ hãi thay đổi, nhưng điều này không đạt được hiệu quả như chúng mong muốn, một thế kỷ sau, người tiến hóa thể hiện rõ ràng ưu thế và khả năng cạnh tranh trên mọi phương diện, đã trở thành giai cấp thống trị, người tự nhiên bị hạ xuống cấp bậc tương đương với những sinh vật mà bọn chúng khinh thường, phải trả cái giá của việc thống trị hơn ngàn năm……nhưng mà, dù sao cũng đã trải qua cả ngàn năm……”

“Vậy thì sao chứ?” Phó Tông Thư tiếp tục hỏi.

“Mỗi khi con người cho rằng bản thân có thể thao tức tự nhiên hoặc vượt qua tự nhiên, thì nó lại tạo ra những điều làm cho con người phải kinh ngạc……hiện giờ, ví dụ chính là — Cố Tích Triều.” Cửu U nói, hai mắt nheo lại, “Các sắp xếp trong gene của nó không hoàn mỹ, thậm chí có cả những khiếm khuyết trí mạng, thế nhưng về một vài phương diện nào đó, nó lại ưu tú hơn cả những thành tự mới nhất của chúng ta……nó trở thành phi công bay thử hàng đầu của Quân Liên Bang không phải là một điều kỳ lạ.”

“Tiến hóa của tự nhiên tuy rằng chậm chạp, nhưng rồi cũng sẽ dần dần đuổi kịp những tiếng bộ về nghiên cứu và kỹ thuật của chúng ta.” Cửu U bắt chéo hai tay, nhìn Phó Tông Thư nói, “Bây giờ, những người tiến hóa như chúng ta có khả năng phải đối diện với tình trạng trước kia của người tự nhiên – sau khi chủng tộc ưu tú hơn xuất hiện, chúng ta không thể không trở thành sinh vật thấp kém hơn trong chuỗi thức ăn, bị thống trị, hoặc thậm chí là diệt vong……đương nhiên, tôi chỉ đang căn cứ theo tình trạng hiện tại để đưa ra giả định, dù sao thì có một vật mẫu đang sống sờ sờ ra đó, chỉ tiếc mẫu vật này không thể nhân bản được, thế nên tôi không dám bảo đảm giả định này.”

“Vậy sao?” Phó Tông Thư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lão hiểu rõ về lịch sử của người tiến hóa hơn Cửu U, những phân tích vả kết luận về quy luật của lịch sử là những thứ mà lão đã bắt đầu nghiên cứu từ khi đượ sinh ra.

Nếu một sự kiện nào đó tất yếu phải xảy ra, thì cách tốt nhất không phải là ng8an chặn nó, mà là nghĩ cách lợi dụng nó.

Trong gene của loài người, luôn luôn tồn tại một loại điều khiển thói quen nô lệ, loại gene này sẽ làm cho một số đông đánh mất đi ý thức bản thân, trở thành kẻ sùng bái một tôn giáo hoặc tín ngưỡng nào đó, thậm chí có thể vứt bỏ tính mạng, điều quan trọng hơn, để bảo vệ niềm tin đó, họ sẽ tiêu diệt tất cả những người đi ngược lại, chứ không cần quan tâm đến việc đối phương có cùng mục đích với mình không, hoặc có phải đồng loại của mình hay không, cùng những nhân tố khác.

Người tiến hóa thời kỳ đầu đã tìm cách loại bỏ loại gene này, làm cho con người tự do phát triển hơn, nhưng hậu quả kèm theo đó là sự tranh đấu giữa các đảng phái trong Quân Liên Bang từ năm này qua năm khác, điều này đã đi ngược lại với tôn chỉ xây dựng xã hội ban đầu, vì thế say này, dần dần lại thêm vào đoạn gene đó, đương nhiên nó được đặt một cái tên khác, gọi là phục tùng.

Con người có ưu tú đến đâu thì đã sao? Dù là loại người có đầu óc thiên tài như Cửu U, chỉ cần biết phục tùng thì sẽ trở thành công cụ an toàn cho người ta sử dụng, vậy nên, Phó Tông Thư thật ra không lo lắng chuyện người tự nhiên tiến hóa đến mức nào, chỉ cần loại thuốc mới của Cửu U được nghiên cứu thành công, có thể khắc phục lại những thiếu khuyết trong đoạn gene đó, sau này chỉ cần những thủ đoạn tẩy não triệt để hơn, thì trong vòng 24 tiếng đồng hồ tuyên truyền thứ mà bọn họ cần phải tôn sùng thông qua những dao động điện não là có thể đảm bảo xã hội tiếp tục hài hòa, hoàn mỹ như ngày nào.

Còn những kẻ có chính kiến bất đồng như Gia Cát, hoàn toàn có thể dùng cùng phương pháp đó để thu phục và lợi dụng, dù sao thì ngoài việc bất đồng ý kiến ra, về mặt quản lý Gia Cát đúng là một nhân tài.

Nghĩ đến chủ trương của Gia Cát, Phó Tông Thư lại không thể nhịn được cười, nếu cho phép Chủng người rác rưởi bình đẳng, thì lũ động vật kia nên làm thế nào? Cái gọi là bình đẳng, chẳng qua chỉ tồn tại trong một phạm vi nhất định, thế mà lão ta lại muốn mở rộng phạm vi đó đến vô hạn, đúng là kẻ si nói mộng.

“Không phải đồng tộc, tất có khác biệt”, câu ngạn ngữ lưu truyền từ thời xa xưa đó đúng là chân lý, chứ đừng nói đến việc hiện giờ giữa người tự nhiên và người tiến hóa đã tồn tại tình trạng đối lập rất rõ rệt?

Nếu như người tự nhiên đủ ưu tú, đương nhiên có thể lợi dụng, ví dụ như Cố Tích Triều, nhưng điều này phải thiết lập trên tiền đề có thể bảo đảm lợi ích của người tiến hóa, bằng không, nếu nghe theo chủ trương của Gia Cát thì chẳng cần bao lâu sau, người tiến hóa sẽ không còn bất cứ quyền lợi gì.

“Thuốc của ngươi nghiên cứu đến đâu rồi? Trong báo cáo ngươi nói có tiến triển rất lớn.” Phó Tông Thư nhìn Cửu U, hỏi.

“Đã thí nghiệm trên tên thủ lĩnh của cuộc phản loạn lần trước và thuộc hạ của nó, rất thành công.” Cửu U cung kính đáp lại, “Bọn chúng hiện giờ hoàn toàn không biết đến phản kháng là gì, thế nhưng,dù sao thì chúng cũng chỉ là vật thí nghiệm cấp thấp có IQ không cao, tôi không thể xác định nếu dùng trên vật thí nghiệm có IQ cao thì hiệu quả có tốt như vậy không, dù sao thì vật thí nghiệm không biết phục tùng, lại có IQ cao không dễ dàng tìm được.”

“Vậy thì thí nghiệm với Cố Tích Triều đi, ta đã mang nó đến đây.” Phó Tông Thư lên tiếng nói, không ngoài dự liệu, đổi lấy được sự ngạc nhiên và mừng rỡ của Cửu U.

Cố Tích Triều là người khiến cho bọn họ ý thức được sự tiến hóa của người tự nhiên đang uy hiếp người tiến hóa, vậy thì lão sẽ ra tay xóa sổ sự uy hiếp này, chứng minh rằng người tự nhiên đã phục tùng thì dù có năng lực cao đến thế nào cũng sẽ không thể tạo nên sóng gió gì, có thể bảo đảm an toàn.

“Tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của Tướng Quân.” Cửu U cúi người thật thấp trước Phó Tông Thư.

Phó Tông Thư nâng tay vỗ vai Cửu U: “Làm cho tốt, nếu có hiệu quả, thì gỡ trái bom trong não nó ra, dù sao thì nó cũng là một quân cờ tốt.”

Nếu có thể khiến cho Cố Tích Triều phục tùng thì càng tốt hơn.

………………………………

“Khụ khụ, chúng ta vừa nhận được tình báo, trên thuyền này có người chưa tiến hóa trà trộn, bây giờ, các người đứng hết lên, xếp hàng, chúng ta phải đếm số người.” một viên quan Quân Liên Bang dẫn thuộc hạ đi vào trong khoang thuyền mà nhân công người tự nhiên đang tập trung.

Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình đều hoảng hốt, nhưng Thích Thiếu Thương lập tức  bình tĩnh lại, tuy rằng dưới ánh đèn, khoang thuyền đơn giản đến mức một người chỉ được một cái chăn này thật sự không thể che giấu ai trà trộn vào, nhưng hắn cũng biết cứ cho là số người có sai lệch, cũng không dễ dàng tìm ra ai là người trà trộn, vì dù sao thì số người trong khoang thuyền này thật sự quá nhiều, mà Quân Liên Bang vẫn luôn xem người tự nhiên là động vật, sẽ không ghi chép lại tư liệu cá nhân của từng người một cách rõ ràng.

Quả nhiên, sau khi đếm lại số người phát hiện có sai lệch, mấy viên quan kia tuy rằng cảm thấy khó mà tìm ra kẻ trà trộn, nhưng Thích Thiếu Thương lại không nghĩ đến viên quan cầm đầu kia vung tay: “Một con sâu làm rầu nồi canh……thôi, bơm khí độc đi, không cần người trong khoang này nữa.”

“Tuy rằng tổn thất cũng lớn, nhưng còn tốt hơn là đến khi quan trọng thì có chuyện.” viên quan nọ nói, sau đó dẫn thuộc hạ đi.

Thích Thiếu Thương hoảng hốt, nếu họ thật sự không quan tâm đến sống chết của người tự nhiên trong khoang này, vậy thì chẳng phải họ lại tiếp tục liên lụy tất cả mọi người phải chết cùng mình sao?

Có thể hắn nên đứng ra, có thể sau khi tìm ra kẻ trà trộn, chúng sẽ tha mạng cho những người khác.

Thế nhưng, mối thù mà hắn đang gánh vác sẽ do ai tiếp nhận đây? Món nợ mà hắn phải đòi, ai sẽ thay hắn đòi?

Ngay khi mấy viên quan đó sắp ra khỏi khoang thuyền, một giọng nói khàn khàn vang lên từ đầu bên kia.

“Chờ đã.”

Giọng nói này quá quen thuộc, Thích Thiếu Thương quay đầu lại, quả nhiên là bóng dáng gầy yếu càng ngày càng nhạt nhòa đó, cùng với cô gái luôn luôn đi theo sau anh, chưa bao giờ rời xa nửa bước.

“Tôi vốn không định bước ra, nếu như các người nói LM đang gây sự với Liên Bang, Lôi Quyển tôi không gánh vác nổi trách nhiệm này……nhưng nếu liên lụy đến những người khác, tôi càng không thể gánh vác.” Lôi Quyển chậm rãi đi ra từ giữa biển người, Thẩm Biên Nhi đi sát theo sau, không nói lời nào. Thích Thiếu Thương lại nhìn thấy rất rõ ánh mắt vừa oán trách lại vừa an ủi của cô đang hướng về phía mình.

“Ồ? Là ngài Lôi Quyển? Chắc mắt tôi có vấn đề, thế mà không nhận ra……” viên quan đứng đầu hơi sửng sốt, sau đó lập tức trưng ra nụ cười theo công thức định sẵn, “Vậy thì phải mong ngài Lôi lượng thứ, có điều không biết, ngài Lôi đến đây có việc gì?”

LM vẫn luôn được Gia Cát bảo vệ, thêm vào đó những năm gần đúng quả thật là có trung thành với Liên Bang, lại là một khu vực xuất khẩu nhân công lớn cho Liên Bang, vậy nên lãnh đạo của LM là Lôi Quyển có thể xem là đối tượng hợp tác, cũng không thể quá mức khinh thường.

“Không dám, chỉ là muốn đuổi theo hai tên tội phạm đã gây chuyện trên LM lại định tìm cách trà trộn trốn đến ZX mà thôi.” Lôi Quyển nói xong, hơi quay đầu lại, nhìn về phía mình vừa đứng.

Có hai xác chết nằm trên sàn, trên mặt còn mang vẻ kinh hoảng.

Thẩm Biên Nhi tiến lên, đặt súng Lazer trên mặt đất, sau đó lui lại sau lưng Lôi Quyển.

“Đây chính là hung khí……” Lôi Quyển đang nói, bỗng nhiên hít thở khó khăn, ho khan.

Thẩm Biên Nhi mốn tiến lên giúp Lôi Quyển vuốt lưng, lại bị Lôi Quyển cản lại.

“Xem ra, tình trạng sức khỏe của ngài Lôi không lạc quan lắm……” viên quan kia cười nói, “Có điều nếu ngài đã đứng ra giải thích, chúng tôi cũng không tiện để ngài tiếp tục ở lại trong khoang thuyền ô nhiễm này, không bằng mời ngài lên khoang trên uống trà.”

Cho dù là đối tượng hợp tác, nhưng dù sao cũng là Chủng người rác rưởi, các biện pháp đề phong là không thể thiếu.

Lôi Quyển không trả lời, chỉ gật đầu, khoang hai tay lại, tỏ ý bảo viên quan kia dẫn đường.

Vào lúc quay đi, Lôi Quyển để lại cho Thích Thiếu Thương một ánh nhìn khoan dung.

Sau khi cửa khoang thuyền khép lại, Thích Thiếu Thương đấm thật mạnh xuống đất, mùi máu tanh lan ra khiến cho người xung quanh quay lại nhìn hoang mang.

“Tại sao……tôi lại cứ liên lụy đến người xung quanh?” Thích Thiếu Thương lẩm bẩm, anh Quyển cũng lên phi thuyền, nếu không phải vì biết được hắn sẽ gặp rắc rối thì còn là vì cái gì?

Hắn biết uống trà mà viên quan Liên Bang kia nói, chẳng qua là thay thế cho thẩm vấn mà thôi, chỉ cần nghĩ đến cơn ho khan của anh Quyển vừa rồi, sự áy náy của hắn lại tràn lên.

“Đại ca……” Mục Cưu Bình ở sau Thích Thiếu Thương khẽ gọi.

Thích Thiếu Thương không trả lời, mà nắm tay vừa đấm trên mặt đất đang rỉ máu không ngừng.

Một hồi sau, giọng nói khản đặc của Thích Thiếu Thương truyền đến.

“Anh không thể để anh Quyển bị thương nữa……”