Phong Mãn Lâu, tòa lâu xuất hiện bất quá cũng chỉ mới một năm, thế nhưng không một tòa lâu nào có thể cạnh tranh, nơi đây chính là đệ nhất tửu lâu của kinh thành. Nó xuất hiện tựa hồ có chút mờ mịt, nhưng từ trước tới nay tửu lâu vốn là nơi tốt nhất, chỉ cần có tiền, mặc kệ là quan to mặt bự hay tiểu dân đường phố, hoàng thân quốc thích hay lưu manh vô lại, hết thảy đều được xem như nhau. Người tới đây chính là để mua cơn say, mua sự thống khoái. Cho nên, cứ như vậy cũng không ai quan tâm đến Phong Mãn Lâu đã như thế nào mà xuất hiện.
Lần đầu tiên tới Phong Mãn Lâu uống rượu, là bị tửu quỷ tử Truy Mệnh một mực lôi kéo đến, còn đưa ra một cái lý do quang minh chính đại đến không thể phản bác. Nói cái gì tửu lâu là nơi long xà hỗn tạp, là nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất. Khi đó tuy có chút không tình nguyện, nhưng hiện tại mỗi ngày đều tới chỗ này ngồi một chút thế nhưng đã trở thành thói quen của Thích Thiếu Thương. Nơi này có đủ loại rượu, có loại cực mạnh, cũng có loại vô cùng bình thường. Nhưng thứ thật sự hấp dẫn Thích Thiếu Thương hắn, chính là vì nơi này có một loại rượu, cực kỳ giống Pháo Đả Đăng, nhưng cũng không phải không có pha nước. Một hơi uống vào liền khiến người ta choáng váng mơ hồ, nhưng lại vô cùng thoải mái. Đương nhiên rượu này không phải tên “Pháo Đả Đăng”, nó có tên là “Liên Tình”. Một loại rượu cực mạnh như thế nào lại được đặt một cái tên nhu tình như thế? Thích Thiếu Thương suy nghĩ, “Liên Tình” một cái tên thực thanh nhã, tựa như cái tên của rượu Hoa Quế, đương nhiên hắn cũng từng hỏi qua tên rượu là từ đâu phát sinh. Bất quá, tiểu nhị giống như cũng không hiểu được ý nghĩa sâu xa của cái tên này, chỉ biết nó là do chủ nhân tửu điếm này đặt ra. Nói đến chủ nhân của Phong Mãn Lâu, lại tiếp tục là một người mơ hồ. Không chỉ những khách nhân tới đây mỗi ngày chưa từng gặp qua, ngay cả tiểu nhị, chưởng quầy, cũng là chưa bao giờ từng nghe qua hay gặp qua, thậm chí ngay cả người này là nam hay là nữ cũng không ai biết. Thế nhưng, mặc kệ chủ nhân là ai, uống rượu thì chỉ cần có hảo tửu là đủ rồi.
Tới nhiều lần, tự nhiên ở nơi này sẽ bắt đầu thấy quen thuộc, từ từ bắt đầu chú ý tới một ít vị trí đặc biệt khác trong tửu lâu. Tuy rằng so với những tửu lâu bình thường khác, Phong Mãn Lâu thực sự là có vẻ lịch sự tao nhã hơn, mà xuyên qua nội đường, tại nơi ẩn khuất phía sau khúc cong của đường nhỏ quả thực còn có một hoa đình. Bên trong có đủ loại hoa cỏ với nhiều kiểu dáng kỳ dị, có loại cực xinh đẹp, cũng có loại cực hương diễm. Nếu ngươi nguyện ý, thực cũng có thể một mình ở tiểu đình ngàn hoa này mà uống rượu, hoài niệm một phần mặc khách chi tâm [tâm tư của người ở nơi đất khách], tận hưởng một hồi sung sướng thanh thản. Tại đây giữa bách hoa rực rỡ, có gốc cây cùng kỳ hoa, một nơi không làm người khác chú ý, nhưng cũng là nơi một khi đã nhìn thấy thì khó lòng dứt ra. Hoa ở đây là Cổ Vận U Lan, cả đóa hoa một màu thủy sắc [màu xanh biển], có cảm giác nếu như nâng ở trong lòng bàn tay, sẽ tựa như mộng ảo, óng ánh long lanh, càng kỳ lạ chính là hoa này ở trong nước sẽ lớn dần, cùng nước dung hòa làm một thể, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không thể phát hiện. Hoa ở đây hương thơm là tuyệt nhất, không nồng đặc giống như hoa hồng, không ngọt nị giống như hoa quế, cũng không nhạt nhẽo như mai vàng, nó có khi sẽ thổi đến hương vị u cổ [âm u, cổ xưa], tựa như có tựa như không. Càng kỳ diệu hơn nữa là, một khi đến gần, hòa vào hương khí, mùi hương kia sẽ lượn lờ bên người, thật lâu không tiêu tan.
“Rượu này hương vị vẫn như xưa, có điều phải xem ngươi uống cùng ai”. Cả buổi uống rượu, Thích Thiếu Thương à ừ nói ra một câu như vậy, tâm tư cũng đã bay trở về thời khắc trăng tròn năm ấy. Rượu giống nhau, lời nói giống nhau, khi đó người trong lòng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Hồng Lệ, người nghe hắn nói lời này chính là người tri âm cả đời của hắn. Đêm hôm đó, hương rượu lượn lờ, tiếng đàn lượn lờ, đánh đàn múa kiếm, so đấu tửu lượng, vốn dĩ là thời điểm thống khoái nhất, thế nhưng cũng là bắt đầu của vô tận đau xót cùng cừu hận. Mà hiện tại, rượu uống vào vẫn là hương vị như xưa, người duy nhất hiện lên trong đầu, thế nhưng lại là y… Nghĩ đến, trong lòng cũng không phải là một trận đau lòng, nhưng, là cừu, là hận, hay là một cái gì khác, hắn, Thích Thiếu Thương là không muốn suy xét đến cùng, hay căn bản không dám suy xét đến cùng??