Cái kết cho một kẻ quá đỗi si tình là gì? Là đau? Là tổn thương? Là cay đắng? Hắn không cần biết kết cục là gì. Hắn chỉ biết, hiện tại, hắn đã yêu. Cuồng loạn trong từng cảm xúc, dồn dập trong từng hơi thở, yêu đến đánh mất hết tất cả lý trí. Uống rượu có thể say, lại có thể tỉnh. Yêu người cũng có thể say, nhưng làm sao mới tỉnh được đây?
Con người, quả nhiên trên nhân gian này chẳng ai thoát khỏi được hai chữ "tình ái", chẳng ai thoát khỏi được một kiếp u mê. Kiếp hồng nhan, mấy ai có? Mấy ai mong chờ? Người ta nói, hồng nhan thì bạc mệnh. Số phận dường như là cứ như vậy, đã định, cũng sẽ không thể nào thay đổi. Hạnh phúc không phải chỉ cần muốn là được, mà phải đưa tay ra bắt lấy. Cho dù là như thế nào, cho dù là khổ hạnh vẫn phải kiên cường.
Cũng có người từng nói, khổ tận cam lai, khổ trước, ắt sẽ có sướng sau. Cái gì cũng cần phải thuận theo quy luật tự nhiên. Hạnh phúc không sớm thì muộn rồi cũng sẽ tới, chẳng có ai là đau đớn cả đời. Một ngọn lửa tình đốt lên rực rỡ, là trái tim tan chảy tựa nước thu. Tình yêu tuy đẹp, nhưng lại bi ai, tuy ngọt ngào, nhưng lại đắng chát. Tất cả hòa quyện, tạo nên dư vị...