Giang "giáo bá" hay "ngại ngùng" ỷ vào việc mình có giấy xin nghỉ, ngang nhiên ở nhà suốt hai hôm, mãi đến ngày thi tháng vào thứ Sáu mới đi học lại.
Tứ Trung là trường rất khắt khe trong vấn đề học tập, dù thi tháng nhưng vẫn xếp giờ tự học vào buổi sáng. Vì vậy, đúng sáu rưỡi Lâm Vy vẫn rời nhà như thường lệ.
Thật trùng hợp, ngay khi cô vừa đóng cửa lại thì cánh cửa đối diện được mở ra, Giang Túc mặc áo hoodie xanh đậm xuất hiện.
Những lúc không gặp mặt còn đỡ, bây giờ nhìn thấy Giang Túc lại khiến Lâm Vy nhớ tới đoạn tin nhắn Wechat cuối cùng kia. Câu "Xin chào" ấp úng mãi không nói thành lời.
Lâm Vy thấy Giang Túc hờ hững lướt qua cô, không định tiến tới nói chuyện nên cô cũng thôi không chào hỏi. Cô theo sau anh, hai người cùng vào thang máy.
Lúc ở trong thang máy, hai người đều giữ im lặng khiến cho bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Lâm Vy phải vất vả đè nén mãi thang máy mới xuống tới tầng trệt, cô cứ nghĩ hai người sẽ tách ra ở đây, ai ngờ vừa ra ngoài, cô đi tới đâu anh cũng bám theo tới đó.
Và rồi, Lâm Vy lên xe bus, Giang Túc cũng lên cùng. Lâm Vy chọn ngồi ở ghế đơn thì Giang Túc ngồi ghế đơn ngay phía sau.
Trên đường đến trường, cả hai vẫn giữ khoảng cách, không ai nói dù chỉ một câu.
Phải qua hai trạm xe bus mới tới trường. Đang đi thì một người phụ nữ có thai lên xe.
Lúc đó trên xe không còn ghế ngồi trống, thấy vậy, Lâm Vy định đứng lên nhường chỗ cho thai phụ, nhưng một người nào đó còn nhanh hơn cô.
Giang Túc nắm lấy tay vịn của xe bus ở phía trên. Anh đứng ngay cạnh cô, đeo tai nghe bluetooth trắng, điềm nhiên nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng người anh lung lay theo chuyển động của xe.
Vốn dĩ Lâm Vy đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, bất giác cô lại nhìn về phía Giang Túc không ít lần.
Anh ta quả là một tên "giáo bá" kì lạ.
Từ bé tới nay, đây là lần đầu tiên cô thấy một người khét danh là "giáo bá" lại nhường chỗ ngồi của mình thay vì tranh giành với người khác.
Có lẽ một phần bị ảnh hưởng bởi hành động nho nhỏ kia của Giang Túc nên từ lúc xuống xe, Lâm Vy không còn quá gượng gạo khi đối mặt với anh.
Lúc này là giờ cao điểm đến trường, hầu hết mọi học sinh đều mặc đồng phục nghiêm chỉnh, đeo balo trên vai. Chính vì thế, Giang Túc trở nên rất nổi bật trong đám đông.
Hứa Thuật cũng là học sinh xếp loại học lực đứng đầu từ dưới đếm lên nhưng ít nhiều còn đeo balo trống đi học mỗi ngày. Chỉ riêng tên "đội sổ" này là kì quái, đi học được nửa tháng nay mà cô chưa từng thấy balo của anh.
Điều khiến Lâm Vy quan ngại sâu sắc là ngay cả bút để chép bài anh ta còn không có, khả năng cao khi đi thi cũng không mang bút.
"Ê"
Giang Túc nghiêng đầu, chậm rãi tháo tai nghe ra.
“Hôm nay đi thi, cậu có đem bút không?”
“...”
Lâm Vy thấy Giang Túc im lặng, cô bèn mở balo, lấy từ trong hộp bút ra một cây bút chì và một cây bút mực: "Cậu biết sử dụng thế nào không? Bút chì này dùng để tô đen những câu trắc nghiệm, còn bút mực dùng để viết đáp án."
Giang Túc chỉ lấy cây bút mực.
Lâm Vy ơ một tiếng: “Không cần bút chì à?”
“Ừ” Giang Túc bỏ bút vào túi, đi trước hai bước, giọng nói thản nhiên: “Dù sao cũng chỉ viết mỗi tên, vậy là đủ rồi.”
Lâm Vy hơi há miệng, không nói gì.
Trông anh vẫn như vậy, nhưng cô cảm giác được tâm trạng anh hình như chùng xuống.
Sao lại chỉ viết mình tên.
Anh đã từng là một học sinh xuất sắc như thế, dù nghỉ học một năm cũng đâu tới mức không làm nổi bài nào.
Chắc chắn anh có phương pháp học riêng, chỉ cần anh muốn sẽ theo kịp chương trình.
Cớ sao lại không chịu học?
***
Trường Tứ Trung rất chú trọng kì thi tháng. Một phòng thi có hai giám thị, chỗ ngồi được sắp xếp theo nguyên tắc của thi đại học.
Lần này Lâm Vy được xếp ở ban tám, ngồi cùng phòng với các bạn ở ban chín, ban mười.
Chuông vang, giám thị phát đề, mọi người đều cầm bút chăm chú làm bài.
Nửa tiếng sau đã cho phép nộp bài thi, không ít bạn lên nộp bài.
Đến khi Lâm Vy làm xong mặt đầu thì phòng thi đã trống hơn một nửa.
Vì đây là kì thi tháng đầu tiên từ lúc bắt đầu năm học nên đề không có gì hóc búa, Lâm Vy dễ dàng làm một mạch tới cuối.
Đến khi cô hoàn thành bài thi, còn thừa ra ba mươi phút mới hết giờ.
Trong lòng cô dù rất muốn nộp bài rồi nằm ườn ra bàn ngủ một giấc, nhưng nghĩ kĩ thì soát lại cũng không thừa. Cô nghiêm túc đọc bài làm, kiểm tra kĩ lưỡng.
Kì thi tháng diễn ra trong hai ngày. Suốt thời gian thi, môn nào cô cũng lặp lại như thế.
Cuối cùng là bài tổng hợp khoa học tự nhiên, sau khi thi xong cũng là lúc tan trường, ngày hôm sau học sinh được nghỉ.
Thi xong vào lúc bốn rưỡi, tới năm giờ Lâm Vy về đến nhà
Tứ Trung luôn giải quyết công việc với hiệu suất cao. Vừa kết thúc kì thi, tất cả giáo viên tăng ca để chấm điểm, đảm bảo tới thứ Hai học sinh sẽ nhận được kết quả.
Tống Cẩm dạy môn Lịch Sử của khối lớp mười nên chắc chắn hôm nay sẽ về muộn hơn. Lâm Vy cầm chìa khóa mở cửa nhà, cô vừa định đặt balo xuống để thay giày thì nghe tiếng nước chảy ở trong nhà tắm.
Trần Nam Châu đã về?
Lâm Vy dừng ở cửa, cẩn thận nghe ngóng một lúc, sau đó từ nhà vệ sinh vang lên một câu chửi bậy: "ĐM, cái trò chơi thối nát gì đây."
Không phải Trần Nam Châu mà là Trần Triển - con trai Trần Nam Châu.
Ngay lập tức Lâm Vy xách balo lên, vội vàng đóng cửa lại, chạy tới thang máy.
Vừa lúc cửa thang máy mở, Giang Túc thong thả đi ra ngoài.
Lâm Vy chạy thục mạng, suýt nữa sà vào lòng Giang Túc.
Đang lúc khẩn cấp, Lâm Vy khựng lại, vừa nhìn thấy Giang Túc thì mắt cô sáng ngời, vội mở khóa balo, lấy tiền ra nhét tất cả vào túi Giang Túc.
Giang Túc bị hành động của cô làm cho giật mình.
Bạn nhỏ nhà bên vừa thấy anh, một lời không nói cứ thế nhét tiền vào túi, ý gì thế nhỉ?
Thật sự Giang Túc không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Anh nhìn cô bạn bàn trên tiếp tục lấy tờ tiền màu hồng kẹp trong sách giáo khoa ra nhét vào túi mình, anh chớp mắt, không ngăn cản cô, đợi cô nhét xong xuôi anh mới cười khẽ: "Cậu bao nuôi tôi à?"
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?