Thích Cậu Tớ Nói Là Xong

Chương 22: Bí mật của hai chúng ta




Khi ăn xong bữa trưa, Lâm Vy không về lớp cùng với Bạch Kiến mà họ tạm biệt nhau ở cửa căng tin.

Lâm Vy đi tới Phòng sách đại chúng, nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy Trần Tư đang giúp một số bạn học sinh lựa chọn bài thi nên cô quyết định không vào. Đợi tới khi tất cả rời đi cô mới đẩy cửa, vào bên trong.

Trần Tư nghe thấy tiếng động, mắt nhìn về phía cửa thì thấy Lâm Vy đứng đó. Anh ta lấy ra một tờ giấy từ trong túi rồi đặt lên quầy thu ngân.

Ngay lập tức Lâm Vy cầm tờ giấy lên, khi cô thấy mộc đóng dấu của bệnh viện nhìn y như thật, vô cùng hài lòng với việc Trần Tư giúp mình làm giả giấy khám bệnh, cười ngọt ngào, xuýt xoa nịnh nọt: "Cảm ơn rất rất nhiều, Trần Tư à, thế giới này dù chỉ một ngày thiếu anh cũng không sao xoay xở được."

Trần Tư mân mê điếu thuốc lá nhưng không châm lửa, nhìn cô gái đang ngoan ngoãn lấy lòng, anh vẫn bình tĩnh như thường vì vốn đã quá quen thuộc: "Em với Giang Túc là mối quan hệ thế nào?"

Lâm Vy nhìn thật kĩ tờ giấy khám bệnh giả: "Em đã nói hết trong tin nhắn rồi mà."

"Thật sự chỉ đơn giản là trả ơn?"

Trên mặt anh viết rõ ràng mấy chữ "tin làm sao được", nhướn mày: "Không có ý gì khác?"

Tất cả tâm tư của Lâm Vy đều đang dồn lên tờ giấy khám bệnh giả dùng để xin nghỉ học, không kịp phản ứng với lời Trần Tư nói: "Hửm? Có ý khác là sao?"

Trần Tư nhìn Lâm Vy, biết chắc chắn cô vẫn chưa hiểu gì, "Theo đuổi cậu ta chẳng hạn."

Lâm Vy vừa nghe tay liền run lên, suýt nữa xé luôn tờ giấy khám bệnh giả: "Em theo đuổi cậu ấy?"

Trần Tư nói thẳng: "Đúng."

Lâm Vy ơ một tiếng, trước tiên cô gấp gọn gàng tờ giấy xin nghỉ rồi cất vào trong túi, sau đó mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Tư: "Em là cô gái muốn đậu trường Thanh Hoa."

Nói rồi, Lâm Vy ghé lên bàn thu ngân, hai mắt long lanh chớp nhẹ nhìn Trần Tư, cô hỏi: "Sao anh lại nghĩ là em muốn theo đuổi cậu ấy?"

"Là vì em nhờ anh làm giấy xin nghỉ bệnh giúp cậu ấy phải không? Tuần trước, em gọi anh đến con hẻm nhỏ giải cứu cậu bạn kia, sao anh không cho rằng em đang theo đuổi cậu ấy."

"Hai việc này không giống nhau." Trần Tư là người nghiện thuốc lá nặng, nhưng vì Lâm Vy đang ở đây nên anh chỉ có thể đưa thuốc lá đến bên mũi hít hà cho đỡ thèm.

"Tên nhóc Giang Túc ấy đã từng được vô số nữ sinh theo đuổi. Lúc mới lên lớp mười, cậu ta đến tiệm của anh mua đề thi, ngay sau hôm đó, bộ đề thi nào cũng sạch bách."

Lâm Vy ngẩng đầu nhìn Trần Tư: "Vậy là anh quen cậu ấy?"

"Không hẳn là quen nhưng anh biết cậu ta." Trần Tư nói.

Lâm Vy tò mò: "Lúc trước cậu ấy là kiểu người đơn độc một mình, không nói chuyện với ai, không thích túm năm tụm bảy, cũng nhìn có vẻ quái dị như bây giờ sao?"

"Tuy trước đây cậu ta khá kiệm lời, nhưng tuyệt đối không phải dạng người ghét túm năm tụm bảy, chứ chưa nói đến tính tình quái dị hay không."

Suốt những năm qua, Trần Tư đã gặp rất nhiều học sinh Tứ Trung, anh không thể nhớ rõ từng người một, cũng chẳng hơi đâu mà nhớ. Người để lại ấn tượng trong lòng anh hẳn phải rất đặc biệt.

"Cậu ta là thủ khoa kì thi chuyển cấp, được Tứ Trung "chiêu mộ". Năm cậu ta học lớp mười đã giúp Tứ Trung nhận về cơ số giải thưởng. Bất kể nhà trường tổ chức đại hội gì, cậu ta đều là người đại diện cho toàn thể học sinh lên đọc bài phát biểu. Năm lớp mười ấy, dường như ngày nào cậu ta cũng chạy ra sân thể dục để chơi bóng rổ với mọi người. Không chỉ nữ sinh trong trường vây đến xem, ngay cả các trường lân cận cũng tìm đến để nhìn ngắm, cổ vũ cậu. Không đơn thuần chỉ là một "mọt sách" mà cậu ta còn thường xuyên kéo bạn đến quán net gần trường chơi game..."

Lâm Vy không thể tin Giang Túc mà Trần Tư nói tới là Giang Túc mà cô quen biết.

Rõ ràng đó là hai người khác nhau.

Tính cách khác biệt một trời một vực.

"..."

Mãi một lúc sau Lâm Vy mới hoàn hồn từ trong lời miêu tả của Trần Tư: "Anh chắc chắn đó không phải anh em song sinh của Giang Túc?"

"Anh đây không phải mẹ cậu ta, làm sao mà biết được."

Lâm Vy không tìm được lời nào để phản bác, nhưng cô vẫn thắc mắc về việc Trần Tư trai tráng lại thích ví mình thành mẹ người khác.

Rất nhanh, cô quay lại vấn đề về Giang Túc. Những tin đồn xung quanh chàng trai này nhiều không đếm xuể, khó phân biệt thật giả đúng sai, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng những thay đổi của Giang Túc chắc chắn có liên quan đến vết sẹo dài trên cổ tay anh.

***

Trước khi Lâm Vy về trường, cô gọi một cuộc điện thoại cho Giang Túc.

Vốn dĩ cô định nhắn tin Wechat, nhưng vừa gõ đến chữ cuối, cô lại quyết định xóa đi.

Nhắn tin Wechat rất dễ lưu lại bằng chứng. Chỉ cần một bức ảnh chụp màn hình, mọi chuyện đến tai Khương Chương Vân, thì công sức gây dựng hình ảnh suốt hơn một năm của cô sẽ thành "kiếm củi ba năm, thiêu trong một giờ".

Giang Túc nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói của anh tỉnh táo hơn nhiều: "Có việc gì à?"

"Ừ, có việc." Trước khi trình bày, Lâm Vy quyết định phải ước hẹn trước: "Nói trước nhé, đây là bí mật của hai chúng ta."

Giang Túc ở đầu dây bên kia im lặng một lát: "Hai chúng ta?"

Lâm Vy cảm giác giọng nói của anh có vẻ kì quái, nhưng vì cô đang vội quay về trường nên không nghĩ ngợi nhiều, ừ à nói tiếp: "Đúng, hai chúng ta."

Giang Túc khẽ khàng cười một tiếng: "Được thôi, cậu nói đi."

Nụ cười của anh chỉ ngắn ngủi trong chốc lát khiến Lâm Vy tưởng mình gặp ảo giác. Cô chớp mắt, không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề giấy xin nghỉ của bệnh viện: "Cái này xem như là quà cảm ơn. Nếu cậu còn tiếp tục cúp học như thế, tôi đây chỉ có thể xử phạt công minh."

"Tôi không hù dọa cậu đâu. Tới khi cậu bị trừ đủ 50 điểm, cô Khương chắc chắn sẽ cho cậu làm trực nhật cả học kì."

Lâm Vy nhìn thoáng qua thời gian, sắp tới giờ vào lớp, "Tôi không nói nữa. Tóm lại cậu nhớ thật kĩ vào, đừng nói bậy nói bạ trước mặt giáo viên chủ nhiệm."

"Ừ, nhớ kĩ rồi." Giang Túc trong điện thoại tạm dừng vài giây, sau đó lặp lại lời cô: "Bí mật của riêng hai chúng ta."

Giọng của anh chậm rãi làm Lâm Vy giật mình, cảm giác lạ lùng trong lòng cô lại xuất hiện.

Câu này là cô nói ra, khi anh lặp lại có vẻ còn mang ý khác?

Lâm Vy ngẫm nghĩ hai giây, vẫn không tìm ra vấn đề ở đâu. Cô liền cúp máy, chạy về hướng trường học.

Cô không về thẳng lớp, mà đi tới văn phòng.

Thành tính học tập của Lâm Vy không cần phải bàn cãi, cô lại là nữ sinh ngoãn ngoãn nên rất được lòng thầy cô.

Vì vậy, khi cô chuyển tờ giấy này cho Khương Chương Vân, nói nhỏ với cô chủ nhiệm rằng mình là hàng xóm của Giang Túc, buổi sáng cậu ta nhờ nộp hộ nhưng cô lỡ quên mất, Khương Chương Vân không mảy may nghi ngờ. Cô vừa nhận đơn xin nghỉ học, vừa vui vẻ nói: "Úi chà, thằng nhóc Giang Túc này còn biết nộp đơn xin nghỉ học cơ đấy, thật đáng mừng."

Lâm Vy rời khỏi văn phòng trong im lặng.

Cô vừa ra khỏi cửa văn phòng thì Hồ Tiếu bước vào. Lúc đóng cửa, cô loáng thoáng nghe được lời Khương Chương Vân nói: "Cuối tuần này là kỳ thi tháng, giờ lo thi cử trước, thi xong cô sẽ giúp em làm sáng tỏ mọi chuyện..."

Lâm Vy dừng lại nơi hành lang một lát rồi mới bước vào lớp học.

Tới lúc ngồi vào bàn, cô mới phát hiện có một tin nhắn từ Giang Túc, được gửi đến không lâu sau khi cô cúp máy.

SU: "Cảm ơn nhé."

Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Không có gì."

Để làm dịu không khí cuộc trò chuyện, sau một hồi suy nghĩ, cô lại gửi thêm một câu: "Trưa nay bạn cậu tới tìm tôi, cứ khen cậu suốt."

SU: "?"

Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Hứa Thuật ấy."

SU: "Khen tôi thế nào?"

Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Khen cậu sở hữu vòng eo thon gọn."

SU: "?"

Lâm Vy đang lật bài thi Vật Lý, mải mê khoanh đáp án, cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức nhấn trả lời: "Eo cậu rất thon."

SU: "......."

SU: "Cậu nhìn thấy lúc nào?"

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?

P/s: Thôi, lại toang ?