Vốn dĩ cô cầm hai tờ đề môn Toán, nhưng lần cuối cùng truyền giấy cho anh ta trong buổi học tối, cô đã đưa kèm luôn tờ đề trắng tinh kia.
Sao giờ nó lại xuất hiện trong cặp cô?
Nói chính xác hơn phải là, Giang Túc đã âm thầm bỏ đề thi này vào cặp cô từ khi nào?
Thực ra Lâm Vy không nhất nhất phải đổi đề bằng được với Giang Túc. Tăng Giảm rất quý cô, luôn coi cô là học sinh mà thầy tâm đắc. Bình thường thầy tỏ vẻ nghiêm khắc với cô, nhưng là gửi gắm vào cô rất nhiều kì vọng.
Tăng Giảm hiếm khi khen cô, tuy nhiên vài lần khi cô vào văn phòng, vô tình nghe được thầy khen ngợi cô hết lời với giáo viên dạy Toán lớp bên cạnh. Vì vậy trong lòng cô hiểu rõ, dù cho cô nộp bài thi bị bẩn này lên, thầy cũng sẽ không trách mắng.
Chỉ là cô muốn tránh tất cả những điều không hay có thể bay đến tai Tống Cẩm.
Cô cũng đã cố gắng nhưng Giang Túc không đồng ý, cô lấy quyền gì mà ép buộc.
Lâm Vy không ngờ tới việc Giang Túc sẽ đưa cho cô bài thi đó.
Vì thế câu nói buổi tối “Để lại số điện thoại, chúng ta xem như quen biết” ý là... anh đang xuống nước với cô?
Vì nhượng bộ không được, nên tiếp tục âm thầm bỏ đề thi vào cặp cô.
Lâm Vy càng nghĩ càng cảm thấy người bạn sau bàn của mình hơi... lạ.
Theo như lời đồn đại, anh ta là kiểu người có thù tất báo, là côn đồ trường học, thích chèn ép người khác, sao có thể nhượng bộ dễ dàng như vậy?
***
Giang Túc rời khỏi lớp bằng cửa sau. Anh đứng ngoài cửa sổ nghe bạn nhỏ bàn trước giảng bài cho người khác.
Nam sinh anh không biết tên kia căn bản không nghe giảng, toàn bộ quá trình chỉ chăm chú nhìn bạn nhỏ bàn trên.
“Túc ca, Túc Túc...”
Hứa Thuật gọi theo như gọi hồn, đeo cặp trống không, giương tay chạy về phía anh: “Tôi với Thành Chủ chờ cậu dưới tầng nãy giờ, cậu còn đứng ở đây ngơ ngẩn gì vậy?”
Giang Túc âm thầm thu hồi tầm mắt, mặt lạnh lùng vô cảm đi về phía Hứa Thuật.
Khi hai người gần đụng vào nhau, Giang Túc hơi nghiêng mình, bỏ qua sự tồn tại của Hứa Thuật, cứ thế mà đi.
“Túc Túc!”, Hứa Thuật xoay người, đuổi theo.
Cậu nâng cánh tay, muốn bá vai Giang Túc. Giang Túc như biết được ý định của ai đó, chậm rãi nghiêng đầu liếc cậu ta.
Cánh tay Hứa Thuật khựng lại, dưới ánh nhìn của Giang Túc, tay cậu xoay một vòng lớn, sau đó đặt lên vai Trình Trúc.
Trình Trúc cũng chẳng lưu tình, hất cánh tay Hứa Thuật: “Cút ra!”
"Tôi không cút, tôi không cút!" Hứa Thuật lại lần nữa bá vai Trình Trúc.
Trình Trúc: “Mẹ nó cậu cút ngay cho tôi.”
“...”
Trình Trúc: “Đ*, cậu xuống khỏi người tôi ngay.”
“...”
Trình Trúc: “Túc gia, giúp tôi, cậu ném cái tên ngu này từ trên người tôi xuống đi.”
Giang Túc nhìn Hứa Thuật đang cheo leo trên lưng Trình Trúc, mặt không cảm xúc lướt qua hai người họ, ra khỏi tòa nhà.
Khi Giang Túc xuống tới tầng hai, Trình Trúc đuổi theo Hứa Thuật, từ trên tầng chạy xuống.
Chớp mắt, hai người họ đã mất hút ở chỗ rẽ cầu thang.
Giang Túc chậm rãi bước từng bậc thang.
Đến khi anh rời khỏi tòa nhà dạy học, Hứa Thuật và Trình Trúc đã phá bĩnh xong, một người dựa vào cột đèn đường, người kia ngồi trên bồn hoa, thở hồng hộc nhìn nhau đầy ai oán.
Trên mặt Giang Túc viết rõ ràng “Tôi không quen hai thằng ngố này”, lướt qua hai người họ, đi thẳng về phía trước.
“Túc ca, chờ tôi với.” Hứa Thuật và Trình Trúc trước sau đuổi theo.
Rời khỏi cửa trường học, lúc Giang Túc chuẩn bị lấy điện thoại gọi xe, Hứa Thuật lên tiếng: “Chờ chút chờ chút, chúng ta đến quán trà sữa đối diện, hút điếu thuốc...”
Hứa Thuật vừa nói, vừa cầm di động nhìn thời gian: “Còn năm phút, chỉ năm phút nữa thôi, nữ thần của tôi sẽ xuất hiện.”
Giang Túc mở ứng dụng bắt xe: “Không hứng thú.”
“Đừng đừng đừng, Túc gia, cậu đừng kích động như thế, nữ thần của tôi thật sự rất lộng lẫy.” Vì để tăng sự uy tín, Hứa Thuật không quên lôi theo Trình Trúc: “Không tin, cậu cứ hỏi Thành Chủ.”
Trình Trúc cột đồng phục trường lên cặp, “Mặc dù trước đây tên ngốc kia có vô số nữ thần, nhưng lần này có thể thử nhìn nữ thần của cậu ta một cái.”
Giang Túc: “Không hứng thú.”
Mười phút sau, Giang Túc đứng ngoài cửa tiệm trà sữa, không có kiên nhẫn ngước lên từ màn hình điện thoại: “Đi được chưa?”
“Chờ thêm chút nữa, một chút nữa.” Hứa Thuật ngậm điếu thuốc, hướng mặt về phía cổng trường: “Kì lạ thật, trước đây cứ vào giờ này đều gặp, sao hôm nay lại không thấy?”
Giang Túc lười phải quan tâm Hứa Thuật, cúi đầu chơi game.
Lại trôi qua hơn mười phút, Hứa Thuật ngồi xổm dưới đất chờ ngày hoa nở, bất chợt đứng lên: “Đến rồi, đến rồi.”
Giang Túc đang giằng co trong game, mắt không hề nhìn một cái.
"Trình Trúc, cậu che giúp tôi, tôi muốn chụp ảnh... nhanh nhanh nhanh, xe bus sắp đến rồi, chút nữa sẽ chụp không được đâu..."
"Túc ca, cậu nhìn thấy chưa, chính là người mặc đồng phục trường, cột tóc đuôi ngựa ấy, cô gái đứng dưới tấm biển quảng cáo của Trần Ân Tứ kia là nữ thần của tôi...”
Trong lúc Hứa Thuật lải nhải, Giang Túc nhìn lướt qua phía đối diện, sau đó ánh mắt anh dừng lại, anh thấy một bóng hình rất rất quen thuộc.
Dừng lại ba giây, Giang Túc nhìn Hứa Thuật đang chụp ảnh, híp híp mắt: “Dưới biển quảng cáo của ai?”
“Trần Ân Tứ, đừng nói cậu không biết Trần Ân Tứ là ai. Mấy ngày trước cậu vừa xem phim cô ấy đóng...”
Giang Túc không nói gì, lại nhìn sang phía đối diện.
Bạn nhỏ bàn trên vai đeo balo, trong ngực còn ôm một bọc nilon.
Có lẽ do cô vốn gầy nên trông thật nhỏ bé.
Cô hình như mang theo tâm sự, cúi đầu nhìn mũi chân.
Rất nhanh, xe bus đến, một lúc sau xe bus rời đi, dưới biển quảng cáo đối diện không một bóng người.
Hứa Thuật cầm điện thoại, lướt xem những tấm hình vừa chụp được: “Nữ thần của tôi đúng là quá hoàn hảo, mỗi bức ảnh đều đẹp. Cuối tháng trước tôi vô tình gặp được nữ thần, sau đó chỉ cần tôi có thời gian, đều sẽ ngồi xổm ở đây, giờ mà đếm thì cũng gần một trăm tấm. Tiếc là tôi vẫn chưa có dịp gặp nữ thần trong trường, nếu gặp được tôi đã biết nữ thần học lớp nào rồi...”
Hứa Thuật kể lể rồi si mê nhìn màn hình điện thoại: “Không được rồi, càng nhìn càng thấy nữ thần quá xinh đẹp...” Hứa Thuật hoàn toàn trầm mê, chu môi vào điện thoại muốn hôn.
Giang Túc nắm cổ áo của Hứa Thuật, ném đến trước mặt Trình Trúc.
Hứa Thuật: “Moah moah.”
Trình Trúc: “...”
Hứa Thuật: “...”
Hứa Thuật: “Đ* má, Giang Túc cậu làm gì thế hả?!”
Trình Trúc: “Trời đ*, con mẹ cậu, Hứa Thuật, cậu không thấy ghê tởm à, còn moah moah ông già nhà cậu!”
Không chờ Hứa Thuật nói hết, Giang Túc đã nắm cổ áo cậu ta, xách tới gần: “Lâm Vy, lớp mười một nhất ban, sống ngay cạnh nhà tôi, là bạn bàn trên của tôi.”
“...Sao cậu biết được?” Hứa Thuật kịp phản ứng, nắm ngay lấy phần trọng điểm, Túc gia nhà cậu không bao giờ gần nữ sắc: “Không đúng, cậu và cô ấy có quan hệ gì?”
“Quan hệ từ việc cởi một chiếc cúc áo."
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?
P/s: Nhớ Ân Ân quá ? Mong sớm được gặp lại chị đẹp.