Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm

Chương 1




Edit + Beta: Ù

Mặc kệ bản thân em bình thường đến cỡ nào, em đều cảm thấy tình yêu của em dành cho anh tuyệt đẹp biết bao.

—— Vương Tiểu Ba

1.

Tháng 9 năm 2015, anh chuyển từ New York đến Hong Kong, lại từ Hong Kong bay tiếp đến Thượng Hải, mua vé bay thẳng đến Thành Đô, vì thế chờ đợi mòn mỏi ở sân bay suốt bảy tiếng đồng hồ.

Tôi hỏi anh hà tất gì mà phải phiền phức như vậy, anh ở đầu dây bên kia chỉ cười rồi nói với tôi: “Chỉ là muốn gặp em sớm một chút.”

Cái gọi là sớm một chút, nhưng chỉ nhanh được hơn mấy tiếng.

Xa cách ba tháng, rốt cuộc tôi cũng chờ được anh từ nước Mỹ trở về.

Anh ấy là Lão Trần, bạn trai của tôi.

2.

Máy bay hạ cánh hơi trễ, tôi ở sân bay đợi hơn hai tiếng, đứng ngồi không yên.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, thật vất vả chờ máy bay hạ cánh, tôi đứng ở cửa trong đại sảnh duỗi dài cổ trông mòn con mắt, ai ngờ không thấy Lão Trần, lại thấy một soái ca vô cùng đẹp trai. Soái ca đội mũ lưỡi trai màu đen, diện bộ đồ thể thao đen từ trên xuống dưới, trên cổ còn dây chuyền mặt chữ U, đẩy xe hàng lý lăng lăng mà đi tới hướng của tôi.

Tôi nhíu mày nhìn tên phiền phức này một cái, lòng nóng như lửa đốt mà tiếp tục nhón chân duỗi cổ tìm kiếm lão Trần, dư quang nhận thấy được soái ca đang cười với tôi.

Cười cười cười, cười cái gì mà cười, tôi đang đợi lão Trần, chứ không phải đang đợi anh!

Ta một bên tiếp tục nhíu mày, một bên nghiêng đầu trừng anh ta, cái trừng mắt này không quan trọng, thế nhưng lại phát hiện anh ta… Anh ta chính là lão Trần!

Lão Trần biến thành soái ca! Tôi vẫn luôn nhớ tới tin nhắn anh gửi trước khi cất cánh, nói rằng anh phải ngồi máy bay hai ngày, đầu bù tóc rối, nhếch nhác vô cùng, vì vậy bảo tôi ngàn vạn đừng ghét bỏ anh. Ai biết được sau khi gặp mặt cư nhiên lại soái đến nỗi tôi nhận ra!

Hừ, cái tên tâm cơ boy này.

3.

Thời khắc gặp mặt kia kỳ thật rất khẩn trương, thật giống như thời điểm lúc vừa gặp mặt nhau, thấp thỏm bất an.

Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngây ngốc mà nhìn anh.

Thấy bộ điệu thấp thỏm, anh lại lập tức đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng buông xe đẩy hành lý, cũng không màng sân bay người đến người đi, dang hai tay ôm lấy tôi.

Người thanh niên không thích biểu đạt, cứ như vậy không nói một tiếng nào mà ôm tôi, lực đạo lớn đến nỗi như muốn đem tôi khảm vào trong cơ thể, mà lúc ấy chân tay tôi lại luống cuống.

Đại khái trôi qua một phút lâu như vậy, tôi mặt đỏ tai hồng mà đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Ở đây rất nhiều người nha…”

Chính khi ngượng ngùng mà ngẩng đầu nhìn anh, bờ môi của anh liền dừng ở trên trán tôi. Cái hôn đột ngột không kịp phòng ngừng, thật nhẹ, thật hấp tấp, nhưng lại khiến hốc mắt của tôi lập tức ướt nhòe.

Anh giữ chặt tay của tôi, nói: “Anh rất nhớ em.”

Vali rất nặng, anh một cái cũng không cho tôi cầm.

Anh giữ chặt tay của tôi, nắm ở lòng bàn tay, nói nơi này mới là chỗ của nó.

4.

Sau khi trở về mấy ngày, mặc kệ đi nơi nào, lão Trần đều nắm tay của tôi, cách nhau vài bước anh cũng sẽ chặt chẽ mà nhìn tôi, qua đường cũng nhất định phải cẩn thận dắt đi, thật giống như vừa lơ đãng một chút thì tôi sẽ lập tức chạy trốn.

Lúc đầu tôi chê cười anh cứ coi tôi như trẻ con, thẳng đến khi ở trên xe điện ngầm, chúng tôi ngồi cạnh nhau. Tôi vùi đầu chơi di động, không biết qua bao lâu thì đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện anh vẫn luôn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt dường như chưa từng dời đi. 

Tàu điện ngầm chen chúc đông người, ánh mắt này lại có một loại lực lượng im lặng.

Tim tôi đập cứng lại, hỏi anh: “Sao anh cứ luôn nhìn em hoài vậy?”

Anh chỉ cười mà không nói, từ đầu đến cuối vẫn luôn không ngoảnh mặt đi.

5.

Cùng nhau trở về với lão Trần, thêm nữa anh từ nước Mỹ vì tôi cùng người nhà của tôi mà mua một đống quà.

Cô nhỏ thích nước hoa, anh liền chọn một hộp nước hoa nhiều mùi; bà nội thích sưu tầm tiền tệ, anh đã tốn công đi đổi đô la Đài Loan, đô la Hong Kong cùng đủ kiểu dáng đô la và tiền xu; dì không thích trang điểm, anh liền hao công tổn sức mà chọn cho dì một chiếc áo choàng thanh lịch.

Quà cho tôi là nhiều nhất, nhiều đến nỗi chiếm phân nửa chỗ hành lý.

Anh đưa cho tôi hai chiếc đồng hồ. Tôi tiếc tiền, oán trách anh: “Không phải là em không có đồng hồ, anh còn mua liên tiếp hai cái?” 

Anh chỉ cúi đầu cười: “Con gái mà, hẳn nên là có thêm mấy cái.”

“Nếu chỉ mua hai cái, tại sao lại không mua đồng hồ cặp?”

“Không biết vì sao anh mua cho bản thân thì lại tiếc, nhưng mua cho em thì anh lại cảm thấy yên tâm thoải mái.”

Sau đó tôi lại biết rằng khi anh chọn quà cho ba ở Quảng Trường Thời Đại, đi ngang qua cửa hàng GODIVA, nhớ tới tôi thích chocolate ở nhà này, lại không được mà đi vào chọn một hộp.

Tôi điệu đà, thích trang điểm, anh luôn luôn sống nội tâm thế nhưng lại chạy đến quầy bán hàng của Lancôme tuỳ ý để nhân viên đem tất cả son môi thử lên tay mình, cuối cùng chọn hai cây cho tôi. Rouge in love, một cái tên phù hợp.

6.

Tôi đã từng cho rằng anh ở nước Mỹ rất vất vả, không hy vọng anh sẽ tiêu quá nhiều tiền cho tôi, vì vậy vẫn luôn dặn anh không cần mua. Nhưng lúc anh đang đợi chuyến ở New York, thấy chai nước hoa “Orange Starling” của Hermes, lại không tự giác mà dừng bước chân.

Không phải bởi vì món quà này sang quý mà tôi cảm động, mà vì bất luận anh đi đến nơi nào, trong lòng đều có tôi.

Khi mới vừa tới nước Mỹ, cuộc sống hằng ngày của lão Trần thật sự tiết kiệm, thỉnh thoảng mới ăn McDonald’s, đa số thời gian ở căn hộ đều tự mình làm chút đồ ăn đơn giản.

Có một ngày mua gà nướng, anh thế nhưng lại hoan thiên hỷ địa mà gửi cho bạn bè, đăng lên Weibo.

Tôi đau lòng hỏi anh: “Là tiền lương không đủ dùng sao?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao lại túng quẫn đến như vậy?”

“Anh muốn tiết kiệm tiền.”

Tôi buồn bực: “Tiết kiệm để làm gì?”

Mới đầu anh không chịu nói, hơn nửa ngày mới giải thích: “Muốn mua cho em vài thứ, mua giày, mua túi xách, mua nước hoa, mua chút đồ mà con gái thích…”

Muốn mua quá nhiều, vì thế ăn mặc tiết kiệm, nỗ lực muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho tôi.

7.

Còn nhớ trước lúc lão Trần đi Mỹ, trước khi đi một đêm, chúng tôi nắm tay nhau đi trên con đường vẫn hay đi, lời muốn nói cũng đã nói gần hết, tôi mới dừng chân lại: “Liệu anh có thay lòng đổi dạ hay không?”

Anh nói: “Sẽ không.”

Tôi kiếm chuyện: “Vì sao anh biết anh sẽ không?”

Dưới ánh đèn đường, anh hôn nhẹ lên trán tôi: “Bởi vì đôi mắt của anh chỉ thấy được em, tự động che khuất những người khác.”

Tôi ôm anh rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng chỉ mới được hơn có ba tháng mà!”

Anh nói: “Ba tháng thì đã sao? Cho dù có ba năm cũng không sai biệt.”

Dừng một chút, anh nghiêm túc mà nói: “Cả đời này anh đều thua trong tay em, ở nơi nào, quá bao lâu, đều sẽ không thay đổi.”

8.

Một giây trước khi lên máy bay, anh đã gọi điện cho tôi.

Thời khắc đi qua hải quan, anh đã gọi điện thoại cho tôi.

Ngay giây đầu tiên sau khi nhận phòng khách sạn, anh đã gọi cho tôi.

Tôi hỏi anh: “Anh không báo bình an với ba mẹ sao?”

“Vẫn chưa.” Dừng một chút, anh nói: “Sợ em lo lắng, nên gọi cho em trước.”

Tôi xúc động đến mức sau khi cúp điện thoại liền gọi cho dì ngay, dì nghe xong thì liên tục lắc đầu: “Cho nên người ta nói làm ba mẹ nó thật là chua xót, nuôi nấng hơn hai mươi năm lúc này mới theo con chưa được bao lâu, lập tức trở nên vô tâm giống con…”

“…”

9.

Bên kia Thái Bình Dương, chênh lệch nhau mười hai múi giờ.

Tôi giữa trưa, anh rạng sáng.

Tôi đáng thương vô cùng mà nói: “Em nhớ anh, lão Trần.”

Anh trả lời: “Vậy anh đi ngủ đây.”

“…”

Anh cư nhiên không nhớ tôi!

Anh cư nhiên muốn ngủ!

Lúc này nội tâm tôi cơ hồ muốn hỏng mất.

Tôi tức giận mà gõ vào: “Vậy anh mau biến đi ngủ đi”, còn không có gửi đi, tin nhắn thứ hai của anh đã hiện lên.

“Như vậy là có thể mơ thấy em.”

Băng tiêu tuyết tan, xuân về hoa nở.

10.

Anh nói…

Gần như có rất nhiều thời gian, vừa lúc mười hai giờ.

Điều này có rất nhiều ý nghĩa khi tôi đang nghĩ về bạn, bạn đang mơ và gặp được tôi.

Mà khi bạn tỉnh dậy, bắt đầu nhớ tôi, tôi cũng có bạn trong giấc mơ của tôi.

11.

Còn nhớ rõ cuối tuần đầu tiên ở nước Mỹ, lão Trần bớt thời giờ đi dạo mua sắm, chụp rất nhiều ảnh gửi cho tôi.

Anh nhìn trúng túi của Coach, giày thể thao phiên bản giới hạn của Adidas, hộp quà nước hoa của Chanel và còn rất nhiều thứ khác không mua được ở trong nước.

Tôi hỏi anh có mua không, anh nói không.

Cuối cùng gửi cho tôi ảnh chiếc MacBook mới nhất của Apple. Anh chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến các sản phẩm công nghệ, tôi tò mò anh vì sao lại gửi cho tôi xem cái này.

Kết quả anh hứng thú bừng bừng mà nói với tôi: “Cái này thật mỏng nhẹ, dễ dàng mang đi, tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể mang theo bên người, thao tác cũng rất thuận tiện, trọng lượng cũng nhẹ…”

Những thứ anh giới thiệu tôi đều nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ câu cuối cùng: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy liền cảm thấy công việc gõ chữ của em vừa vặn có thể dùng được.”

Rất lâu sau đó, tôi đều nói không nên lời.

Tôi hỏi chính mình, nếu là tôi khi mới tới một đất nước xa lạ, khi tôi nhìn đến những thứ muôn màu mới mẻ kia, sẽ muốn làm gì?

Là chốt đơn, là nhu cầu của tôi, là tôi thích.

Nhưng mà anh thì không phải.

Trong lòng anh là tôi.

Là chốt đơn, là nhu cầu của cô ấy, là cô ấy sẽ thích, cho nên bản thân mới thích.

12.

Những ngày đầu sang Mỹ rất vất vả, phải thích nghi với ngôn ngữ mới, công việc mới, cùng với cuộc sống tha hương nơi nước lạ không người làm bạn, nhưng lão Trần lại chưa bao giờ nói với tôi về những vất vả của anh. Mỗi ngày anh nói cho tôi đều là chuẩn bị hành trình, chia sẻ cho tôi đều là đủ loại kiểu dáng đồ ăn mà anh làm.

Có một ngày chúng tôi cãi nhau, nguyên nhân là gì thì tôi cũng đã không còn nhớ rõ, nhưng lúc ấy lời nói của anh lạnh nhạt, tôi dưới sự tức giận liền lập tức ngắt máy.

Xong việc vẫn luôn chờ đợi anh gọi điện tới xin lỗi, nhưng anh trước sau cũng không chủ động.

Ba ngày sau tôi buông tự tôn của mình mà chủ động tìm anh, anh không để ý đến tôi, tôi liền liên tục gọi điện thoại.

Cuối cùng anh rốt cuộc cũng trả lời tôi: “Tìm tôi làm gì? Ba ngày qua không phải rất vui vẻ sao?”

Nước mắt một chút liền rơi xuống.

Tôi nói rất nhiều, sau đó hỏi anh: “Anh muốn dỗ dành em hay muốn làm lành?”

Anh nói: “Cho em thêm một tháng để tịnh tâm lại.”

Tôi khóc đến lợi hại hơn: “Anh không biết ba ngày qua em sống như thế nào, anh không biết em mỗi một khắc đều rất khó chịu. Một tháng? Anh biết một tháng đó em sẽ phải sống làm sao đây? Sao anh lại nhẫn tâm đến như vậy?”

Ngay khi tin nhắn đó được gửi đi, tôi không nói hai lời mà xóa WeChat của anh, QQ, sau đó hoàn toàn tắt máy.

Đó là sự quyết tâm tuyệt tình mà tôi đã từng làm.

13.

Hòa giải là chuyện của vài ngày sau đó, khi tôi luôn mồm chỉ trích anh một chút cũng không để bụng đến tôi, anh chỉ hỏi tôi lại một câu: “Em cho anh cơ hội sao?”

Trầm mặc thật lâu, anh mới nói với tôi: “Khi anh nói một tháng kia sẽ khiến em vô cùng khó chịu, anh đang đánh chữ, tính nói anh luyến tiếc, chúng ta làm hòa đi.

Chính lúc anh soạn tin nhắn xong, nhưng lại không gửi đi. WeChat nhắc nhở anh đối phương đã không còn là bạn của anh, anh phải để ý em như thế nào đây?”

Khi đó chỗ anh đang sáng sớm, tôi ban đêm, tôi đã cầm di động khóc đến trời đất u ám, anh lại chỉ thấp giọng nói một câu: “Dung Dung không khóc, anh đau lòng.”

Đây là liều thuốc tốt nhất, ngay sau đó tôi lập tức nín khóc.

14.

Sau đó anh mới nói với tôi, đoạn thời gian kia quả thật dày vò anh, giao tiếp khó khăn, công việc vất vả, chỗ đang ở cách nơi làm việc rất xa, bôn ba qua lại cũng rất mệt.

Anh một mình gồng gánh áp lực mà không than phiền với bất cứ ai. Bời vì áp lực lớn, cho nên khóc tránh khỏi xúc động, đối với việc tôi vô cớ gây rối, anh tự xưng là siêu phàm bao dung cũng không thể dùng được. 

Tôi nghẹn ngào hỏi anh: “Vì sao không nói sớm với em?”

Anh nói: “Nói với em làm gì? Khiến em lo lắng sao?”

Anh lắc đầu: “Anh chưa bao giờ thích oán giận ở trước mặt em, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”

Tôi nói: “Em muốn anh chia sẻ tất cả với em, bao gồm oán giận, không thể sao?”

Anh kiên quyết mà nói: “Không thể.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì anh là đàn ông.”

Tôi dở khóc dở cười.

Từ đó về sau, tôi luôn tự nhủ với chính mình rằng, bản thân phải càng thấu hiểu và thông cảm, thông cảm cho sự trầm mặc của anh, thông cảm vì anh không lo lắng cho tôi, tình nguyện một mình gánh vác áp lực cũng không oán giận lấy một chữ.

15.

Ngày Thất Tịch năm nay, chúng tôi cách nhau cả vạn dặm, lần đầu tiên chúng tôi không thể ở bên cạnh nhau.

Anh cách tôi mười hai múi giờ, lại bóp thời gian thức tới rạng sáng để gửi cho tôi một phong thư tình ngắn gọn. Tiêu đề là: Chờ chúng ta già rồi.

Chúng ta vẫn luôn một đường tìm kiếm, nhưng tình yêu vẫn luôn lang thang. Thời gian qua anh vẫn luôn kiếm tìm, rốt cuộc cũng gặp được đại dương của anh. Thế nên mới có《 Chờ Chúng Ta Già Rồi 》.

Cách nhau vạn dặm, thời gian đan xe, chờ tin nhắn của em kể nhà hàng nào đồ ăn ngon, nhà hàng nào đồ ăn lại khó có thể nuốt xuống, kể hôm nay xuống xe buýt bỏ lẽ vài trạm, kể em thích bài hát nào, quyển sách nào, nói em nhớ anh. Anh không phủ nhận anh vì em mà trả giá rất nhiều, nhưng cách nhau quá xa, cô đơn thật sự đã bao trùm lấy anh.

Chúng ta còn rất trẻ, nhưng lời nói còn rất trẻ con, “Anh nhớ em” “Anh yêu em”. Chính là anh thật sự rất nhớ em, rất yêu em. Cho nên mới sẽ có chờ chúng ta già rồi.

Chưa tính tới chuyện lệch múi giờ, hơn ba tháng ở nơi đất khách quê người dài lâu đến dày vò.

Tự hỏi tính tính tốt đến cỡ nào, ngẫu nhiên cũng sẽ trở nên náo loạn bất an. Yêu xa có nghĩa là gì, đại khái chỉ có một vài người trải qua mới biết được. Muốn nói đến chuyện kết hôn, trước đó phải nói đến khi yêu xa đi. Cho nên mới sẽ có《 Chờ Chúng Ta Già Rồi 》.

Chờ chúng ta già rồi, sẽ bên cạnh em tới bất cứ đâu mà em muốn đi, cùng em ăn những món mà em thích, cùng em làm bất kỳ chuyện gì mà em muốn làm, anh nguyện ý bên cạnh em, anh sẽ cùng em, cùng em sống tới già.

Cho nên, mới có 《 Chờ Chúng Ta Già Rồi 》.

Chờ chúng ta già rồi, nói trời nói đất, nói hoa cỏ cây cối nước chảy, nhớ đến hoa tuyết dưới ánh trăng trên hành lang, muôn vàn phong tình cũng đều không bằng em.

16.

Tôi gọi bạn trai là lão Trần. Đây là một cái tên bình đạm không có gì lạ lẫm, không đủ thân mật, cũng không mang sắc thái lãng mạn. Tôi đã từng nghĩ đến có thể nghịch ngợm một chút, lấy họ riêng ra và gọi anh một tiếng “Lỗ tai nhỏ”, hay là gì đó.

Nhưng đến cùng cũng vẫn thanh thản ổn định mà gọi anh một tiếng lão Trần.

Bởi vì ở trên đời này có trăm triệu trăm ngàn lão Trần, sống ở những góc khuất khác nhau, vì kế sinh nhai mà bôn ba, vì tình yêu mà nỗ lực —— giống như những gì chúng ta làm, nhưng tôi biết, hai chữ lão Trần “của tôi” chỉ có một. 

Anh có lẽ chỉ là một lão Trần bình thường trong vô vàn những lão Trần khác, nhưng bởi vì có anh, cuộc đời của tôi lại càng trở nên nồng đậm rực rỡ.

Chờ chúng ta già rồi, nói trời nói đất, nói hoa cỏ cây cối nước chảy, nhớ lại hoa tuyết dưới ánh trăng trên hành lang, muôn vàn phong tình đối với em đều chỉ có anh.