"Nhân nhi! Tại sao con lại theo Đại hoàng tử đi đánh trận chứ! Huhu, lỡ con mà có bề gì thì con bảo mẫu thân sống sao đây..."
"Mẫu thân à người yên tâm, đại ca đánh giặc rất giỏi, với lại ai nghe thấy danh của huynh ấy đều hoảng sợ mà bỏ chạy rồi, nên con không cần phải sợ làm gì."
"Con thì biết gì chứ! Tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, kinh còn chưa chép xong mà bày đặt đi đánh trận rồi! Mẫu hậu phạt con chép thêm 100 lần!"
"Ấy mẫu hậu đừng, con có cái này cho mẫu hậu xem."
"Cái gì?"
Kim Sở Nhân lệnh cho thái giám bên mình bế lên một bọc vải. Nhìn vào trong thì là một đứa trẻ trắng trẻo dễ thương đang mút tay, đôi mắt to như muốn chiếm đi nửa khuôn mặt nhỏ bé của nó, hai hàng lông mi dài và cong vút như đang gãi ngứa vào lòng tất cả mọi người ở đây.
"Trời ạ! Một đứa bé dễ thương! Con tìm ở đâu ra thế này?" Nói rồi Sở thái phi bế lấy đứa trẻ từ tay thái giám. Trên cổ đứa bé tìm thấy một chiếc vòng bạc tinh xảo khắc tên "Độ Ý Hiên".
"Gia đình đứa bé này chết hết rồi. Con và đại ca ở thung lũng tìm được nó. Thi thể của mẹ nó đã che cho nó nên giặc không thấy được."
Sở thái phi nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đang nhìn chằm chằm mình, bản năng bảo vệ của một người mẹ trỗi dậy trong lòng nàng.
"Ôi chao, đứa bé tội nghiệp. Hay là mình nhận nuôi nó đi, con đi xin hoàng thượng cho nó sau này học võ rồi làm thị vệ kế bên để bảo vệ con. Xem như báo đáp ơn cứu mạng của con vậy."
"Nhưng con không muốn ai bảo vệ con cả..."
Sở thái phi cốc đầu con mình mắng nhẹ.
"Thế tiểu tử này ngươi muốn nó làm thái giám hả?! Một đứa trẻ dễ thương thế này con muốn nó sau này không có tiền đồ sao?!"
Kim Sở Nhân xoa xoa chỗ bị cốc, phụng phịu nói với mẫu thân mình.
"Được rồi, mẫu thân quyết định hết, con sẽ để nó ở bên con."
Nào ngờ, từ lúc đó, ở bên nhau, nghĩa là ở bên nhau suốt đời.
***
"Thật yếu ớt! Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi như thế này mà muốn bảo vệ Thái tử kiểu gì!"
Trong viện tập võ, một đám nhóc con vây quanh một đứa trẻ cười haha. Đứa trẻ đó mặt mày lấm lem bị đánh đến sưng vù, quần áo dính đầy bùn đất. Thế nhưng dường như đứa trẻ đó không có ý định bỏ cuộc, gắng gượng đứng lên.
"Cứng đầu thật, đánh kiểu gì cũng không chịu đầu hàng. Được, lão tử đánh với ngươi!"
Đứa trẻ đó đứng dậy với toàn bộ sức lực của mình, xông đến chỗ tên nhóc cầm đầu, nó chưa kịp phản ứng nên hai đứa đã lăn đến quần áo không còn chỗ nào sạch sẽ.
"Thái tử giá đáo!"
Tiếng hô của thái giám đứng ngoài viện làm tất cả động tác đều ngừng lại. Ngay cả hai nhóc con đang lăn lộn đánh nhau không biết trời đất cũng bò lên đứng.
"Nô tài tham kiến Thái tử!"
"Miễn lễ."
Kim Sở Nhân - bấy giờ đã là Thái tử, mang một thân áo đặc chế bằng chỉ vàng, đường nét hoa văn được may tinh xảo. Cả người y tỏa ra khí chất vương giả, cùng ngũ quan tuấn tú và thần sắc uy nghiêm. Ai nhìn vào, đều có thể cảm thấy người này sau này nhất định sẽ là một vị vua nghiêm minh.
Kim Sở Nhân hữu tình vô ý liếc mắt đến chỗ người kia, sắc mặt liền trở nên trầm trọng.
"Độ Ý Hiên, ngươi bước lên đây."
"Có nô tài."
Tên nhóc đứng kế bên Độ Ý Hiên, người mà mới tranh chấp với cậu ban nãy, cười thầm vì thấy người gặp họa. Độ Ý Hiên rụt rè nhưng không mang sự sợ hãi mà bước đến quỳ xuống trước mặt Kim Sở Nhân.
"Thái tử có gì căn dặn?"
Kim Sở Nhân lạnh lùng nói.
"Tại sao quần áo ngươi lại bẩn như thế?" Tên nhóc cầm đầu cả đám bắt nạt Độ Ý Hiên thầm hô không xong rồi.
"Bẩm Điện hạ, ban nãy nô tài sơ ý té ngã nhào nên bị như vậy."
Thần sắc Kim Sở Nhân ngày càng trầm trọng. Thằng nhóc kia không ngờ cậu lại không khai mình ra.
"Thật sự?"
"Hồi Điện hạ, là thật."
Kim Sở Nhân lạnh giọng gọi kẻ đầu sỏ ra.
"Lý Mặc Sưu."
"Có, có nô tài."
"Những lời Độ Ý Hiên nói ban nãy, có phải là thật không?"
"Hồi, hồi Điện hạ, là... là thật."
"Lý Mặc Sưu, ngươi biết là hậu quả của nói dối Thái tử Điện hạ ta là gì không?"
"Nô, nô tài không dám..."
"Nói! Tại sao quần áo y lại bẩn như thế? Ngươi cả gan nói dối một lần nữa, ta cho ngươi làm thái giám!"
Thằng nhóc sợ hãi đến hai chân run lẩy bẩy quỳ xuống. Cha hắn đã lớn tuổi mới sinh ra hắn là con trai duy nhất. Hắn không muốn cả nhà mình bị tuyệt tử tuyện tôn đâu.
"Điện hạ tha mạng! Là nô tài, nô tài đã đánh y..."
"Ngươi có biết hậu quả của đụng đến người của ta là gì không?"
Giọng nói tuy còn mang chất non nớt, nhưng lại rất có khí chất của một vị vua tương lai, cộng thêm sáu phần lạnh lùng, khiến cho những người đứng gần y liền không rét mà run.
"Thái Tử, Thái Tử tha mạng!"
"Người đâu! Lôi hắn đi đánh một trăm trượng, bảo cha hắn cấm túc hắn một năm không được ra đường!"
"Dạ!"
"Thái Tử, cầu xin khai ân! Thái Tử!"
Tiếng la thất thanh của Lý Mặc Sưu dần dần nhỏ lại ngoài viện. Chỉ còn lại đám người đang quỳ rạp run rẩy dưới đất.
"Còn ai muốn theo hắn ta nữa không?"
"Thái Tử khai ân! Xin Thái Tử bớt giận!" Đám người đồng loạt hô.
Kim Sở Nhân lạnh lùng quét mắt qua đám người đang quỳ, giọng nói như cả tảng băng sơn đè lên đầu mỗi người một.
"Các ngươi nghe cho rõ! Từ nay về sau, ai dám đụng đến một cọng tóc của Độ Ý Hiên, thì biết rõ hình phạt rồi chứ?"
"Nô tài đã biết!"
Kim Sở Nhân nhìn hài tử đang quỳ trước mặt mình, giọng ấm hơn vài phần.
"Độ Ý Hiên, ngươi theo ta qua đây."
Độ Ý Hiên đáp.
"Vâng."
Kim Sở Nhân dẫn theo Độ Ý Hiên cùng đám thái giám cung nữ đang theo sau mình ra khỏi viện, để lại một đám người hoang mang.
***
Rầm!
"Lão gia, xin người bớt giận!"
"Cái thằng nhóc Kim Sở Nhân đó, nó ỷ nó là Thái Tử thì có thể hoành hành như vậy hả? Đã thế còn phạt đánh Sưu nhi chỉ vì một thằng oắt con! Có ngày ta sẽ cho nó biết như thế nào là lễ độ!"
Lý Thiếu sư* tức giận đến độ râu mép dựng ngược thở phì phì, khắp người thịt mỡ rung rinh theo từng nhịp thở.
*Thiếu sư: Thiếu sư, Thiếu bảo, Thiếu phó: quan dưới Thái sư, Thái phó, Thái bảo (Tam Công) một bậc, chuyên giúp đỡ Tam Công, còn được gọi là Tam Thiếu. (Nguồn: https://namlundidong18.wordpress.com/♥╭╮♥-luom-lat-︶︿︶/chuc-tuoc-cap-bac-trong-trieu-dinh-phong-kien-tq/)
"Ồ, ta cũng muốn biết lễ độ của Thiếu sư đây là như thế nào này?"
Kim Dịch Thần cười như không cười đứng trước tiền viện của Lý Thiếu sư. Tay vác một cây đao dài nửa trượng (= 2 mét). Cái hung hăng hống hách của Lý Thiếu sư hồi nãy như cát bụi bay sạch không còn một hạt.
"Haha, Đại Hoàng tử, ta, ta nào có nói gì đâu nào?" Lý Thiếu sư vốn dĩ rất sợ vị Đại Hoàng tử này. Lần trước thượng triều Hoàng thượng hỏi ý kiến về việc phong Thái tử, gã đề bạt hắn, thế mà hắn lại hung hăng đánh cho gã thành đầu heo trước mặt Hoàng thượng cùng hơn trăm vị quan lại. Đã thế, Hoàng thượng còn cười cười nhìn gã bị đánh đến thê thảm cũng không thèm can ngăn. Về sau, Lý Thiếu sư không dám đả động đến hắn một lần nữa.
"Vậy sao? Thế sao ta nghe ngươi muốn dạy lễ độ cho đệ đệ ta mà, hay ta nghe lầm nhỉ?"
Nụ cười âm trầm của Kim Dịch Thần thật sự giống Tu La đi đòi mạng người. Lý Thiếu sư sợ muốn tè ra quần, đành nói.
"Đại Hoàng tử tha mạng, ta chỉ nhất thời nông nỗi nóng giận mà hồ đồ thôi. Xin đừng để những lời của kẻ tiểu nhân này trong lòng."
Kim Dịch Thần vác đao đi vào sảnh, cầm đao dí sát mặt Lý Thiếu sư, ghé gần tai của hắn nói.
"Đừng để ta nghe được một lời hồ đồ nào khác từ miêng ngươi, bằng không, những chứng cứ hối lộ của ngươi ta đều đem dâng lên phụ hoàng. Lúc đó, hừm, đừng trách tại sao nước biển lại mặn."
Nói rồi khôi phục nụ cười thường trực trên mặt. Vỗ vai Lý Thiếu sư một cái làm gã giật mình nhảy thót lên, mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ thi nhau chảy ròng ròng.
"Sống cho tốt nhé, Lý Thiếu sư."
Hôm đó, trong cung truyền ra lời đồn, Lý Thiếu sư làm chuyện trái với lương tâm, bị Đại Hoàng tử dọa cho ngất xỉu, đóng cửa phủ tĩnh dưỡng một tuần.