"Cô nương đó đã tỉnh chưa?"
"Hồi bẩm Đô Úy, chưa."
Khanh Khanh vừa mới thức dậy liền mơ mơ màng màng nghe thấy một nam một nữ đối thoại.
Giọng nói này, như thế nào lại giống...
Vốn trong đầu cảm thấy choáng váng, bây giờ Khanh Khanh càng muốn hôn mê. Nghe thấy tiếng nữ tử kia cáo lui, song lại thấy bước chân nam nhân đến bên bàn rót nước. Khanh Khanh cẩn thận mở mắt, nhìn qua. Người nọ đứng quay lưng về phía nàng, một thân áo giáp, dáng người cao ngất... là, là Thường Ti Sâm!
Trong đầu Khanh Khanh ngay lập tức ong một tiếng, theo bản năng nắm chặt bàn tay, nhưng lần này khiến nàng càng ngạc nhiên hơn.
Nàng có tay, thật sự biến thành người?
Đã xảy ra chuyện gì?
Đây, đây là...
Thường Ti Sâm nghe được động tĩnh sau lưng, quay đầu ngoái lại thì thấy tiểu cô nương đã tỉnh. Trên mặt lộ ra nụ cười, đi đến hỏi: "Cô nương đã tỉnh."
Khanh Khanh tức thì ngồi dậy, lui vào bên trong, trước mắt vì tránh nam nhân trước mặt. Đôi mắt hiện ra ba phần kinh sợ, bảy phần mâu thuẫn.
Hành động này khiến Thường Ti Sâm không hiểu đứng ngẩn người, ngay sau đó như ngộ ra mà bật cười thành tiếng.
"Cô nương không cần phải sợ, ngươi té xỉu ở bờ sông, là ta cứu ngươi."
Trong đầu Khanh Khanh lại ong một tiếng, nhưng lúc này nàng lập tức hiểu. Nàng bây giờ bên trong đại trướng, y phục Thường Ti Sâm cùng lời hắn vừa nói, hết thẩy đều giống kiếp trước. Chẳng lẽ, chính mình trở về quá khứ?
"Nay năm bao nhiêu?"
Nam nhân nhìn tiểu cô nương trước mặt, trăm vạn lần không nghĩ tới câu đầu tiên đối phương mở miệng lại là một câu hỏi ngu ngốc đến vậy.
Thường Ti Sâm cười nhẹ, thanh âm ấm áp trả lời: "Huệ Khâm năm mười tám. Cô nương nhất thời hôn mê, ngay cả điều này cũng không nhớ rõ?"
Khanh Khanh lấy lại bình tĩnh, triệt để rõ ràng. Mặc dù rất khó tin, nhưng là thiên chân vạn xác, trước tiên không nói gì nữa, nam nhân trước mặt chính là bằng chứng tốt nhất. Ký ức cuối cùng kiếp trước, nàng nhớ rõ chính mình là con thỏ nhỏ của đại công tử Yến Vương Sở gia.
Nhớ lại những ngày tháng đó, nàng bị dồn vào đường cùng, kết quả nhảy sông tự vẫn. Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới biến thành một tiểu bạch thỏ, sống quãng đời còn lại rồi chết đi, vì lần này nàng mở mắt tỉnh lại, trở lại chính mình của ngày trước.
Này...
Khanh Khanh á khẩu không trả lời được, cảm giác thời gian cũng muốn chậm lại.
"Cô nương...?"
Tiếng gọi của nam nhân đối diện kéo Khanh Khanh trở lại thực tế. Lúc này nàng mới đem lực chú ý chuyển đến trên người hắn. Ngay cả khi nhàn nhã làm tiểu bạch thỏ sáu năm, những gì trải qua ở kiếp trước nàng vẫn rất rõ ràng.
Nam nhân trước mắt không phải ai khác, chính là nam nhân kiếp trước của nàng, nhị thiếu gia Dự Đức Hầu phủ thứ xuất.
Khanh Khanh nhớ tới những lời hắn vừa nói không khỏi cười lạnh. Hắn rõ ràng đoạt nàng từ tay ca ca ngốc.
Khanh Khanh thuở nhỏ sinh sống ở nông thôn, cùng mẫu thân và ca ca ngốc lớn hơn nàng ba tuổi nương tựa lẫn nhau. Năm tám tuổi, ba mẹ con nàng lâm vào cảnh thất vọng cực điểm, không còn cách nào khác liền tìm đến sự giúp đỡ của họ hàng ở U Châu Tiết gia.
Mẫu thân có tay nghề thêu thùa tinh tế và biết một số nghề thủ công, như vậy được sắp xếp làm trong một phòng thêu.
Đây là khoảng thời gian dài bảy năm, mẹ con nàng ba người sống an an phận phận, thế nhưng đại trạch hậu viện vốn nhiều thị phi nên cũng không tránh khỏi việc bị cuốn vào trong, bị nhằm vào, bị khi dễ cũng là chuyện thường tình.
Hồi tưởng đến đoạn kí ức này, còn không phải là ra ngoài du ngoạn bị Tứ tiểu thư Tiết gia sỉ nhục, chà đạp, để nàng cắt lậu thuyền, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng khi rơi xuống nước của nàng hay sao.
Không ngờ trò đùa này lớn, đám người họ cho rằng nàng đã chết đuối, cứ thế bỏ mặc nàng ở đó mà quay đi. Duy chỉ mình hắn liều mạng nhảy xuống sông cứu nàng, đem nàng kéo lên bờ. Nàng kiệt sức mà ngất đi, tỉnh lại thì chính là lúc này.
Nghĩ đến đây, Khanh Khanh ngước mắt nhìn Thường Ti Sâm một chút, tất cả so với kiếp trước đều giống nhau, không có gì sai khác ngoại trừ nhận thức của nàng.
Nàng rơi vào tay hắn, dựa theo kí ức thì tối nay sẽ bị cưỡng ép, rồi sau đó hắn dụ dỗ, trấn an nàng, lấy danh nghĩa yêu thương ổn định nàng. Sau đó mang nàng về U Châu, bên ngoài lén lén lút lút che chở nàng.
Thân phận Khanh Khanh tuy không cao nhưng về sau sẽ có một cuộc hôn nhân cho chính bản thân, làm thê làm thiếp về mặt nào cũng không giống, huống chi là một dạng không thấy mặt trời, so với ngoại thất cũng không bằng.
Khanh Khanh đương nhiên không nguyện ý nhưng Thường Ti Sâm tiếp tục dụ dỗ, hứa hẹn, nói với nàng sau này nhất định sẽ cưới nàng, cho nàng danh phận.
Năm ấy Khanh Khanh mới chỉ mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ không biết gì, trong tình yêu mơ màng không phân biệt được đâu là lời nói gạt người, dĩ nhiên hắn vừa cứu nàng nên cứ như thế một dạng ngây ngốc tin tưởng hắn.
Hai năm, Thường Ti Sâm đối với nàng cũng không tồi, ngoại trừ việc không cho phép nàng ra bên ngoài, hắn vẫn cho nàng gặp mặt mẫu thân và ca ca. Những yêu cầu của nàng phần lớn được hắn đồng ý và đáp ứng. Có thể coi một đoạn thời gian này Khanh Khanh sống những ngày vô ưu vô lự. Thẳng cho đến khi hắn đem nàng cho nam nhân khác.
Nam nhân kia họ Cố, tầm ba mươi mấy tuổi, cũng có khả năng đã hơn bốn mươi tuổi, Khanh Khanh thật sự nhìn không ra tuổi của hắn. Trong đầu, trong lòng, ở mỗi tấc da thịt từ đầu tới chân đều tràn ngập nỗi sợ hãi. Nàng không ngừng vì sợ mà run rẩy mãi cho đến khi nam nhân kêu người mang đến một tấm chăn.
Nam nhân kia không chạm vào nàng, thậm chí còn không tới gần nàng. Chỉ cùng nàng ngồi đối mặt, nhìn nàng rất lâu. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn phái người đem nàng mang trở về.
Gặp lại, Thường Ti Sâm đem nàng ôm trong lòng khóc rống lên. Nói với nàng hắn có rất nhiều khổ tâm và bất đắc dĩ, hứa sẽ không để ý sự việc xảy ra tối qua, về sau nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều. Mặc cho Khanh Khanh nhiều lần nói với hắn đêm qua thật sự không xảy ra chuyện gì, Thường Ti Sâm chỉ cười cười.
Khanh Khanh biết Thường Ti Sâm không tin lời nàng nói.
Ngày hôm đó, thiếu nữ một đêm không ngủ, vì hắn mà khóc trọn một đêm. Nhưng nàng ngàn vạn lần không khi đến sự tình lại tiếp tục xảy ra, Thường Ti Sâm lần thứ hai mang nàng cho nam nhân khác.
Khanh Khanh vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã thấy mình ở trong phòng một nam nhân xa lạ. Tuổi của nam nhân cũng không lớn, vào rừng làm cướp vì khấu, một đôi mắt đã nhìn thấu phong lưu. Nhìn thấy bộ dáng Khanh Khanh sợ hãi cùng cự tuyệt, tâm hắn nhẫn nại dỗ dành nàng hai ngày.
Đến ngày thứ ba, Khanh Khanh nghĩ mình dù thế nào cũng không thể thoát, ai ngờ nam nhân kia... chết.
Sau này Khanh Khanh mới biết được trong tay nam nhân kia có điểm yếu của Thường Ti Sâm. Thường Ti Sâm hiến thiếp làm kế sách tạm thời, ổn định cái miệng của nam nhân kia, như thế kẻ thù liền bị bệnh mà chết.
Bằng cách này, Khanh Khanh một lần nữa rơi vào tay Thường Ti Sâm.
Nhưng lần này, tâm Khanh Khanh hoàn toàn lạnh, nàng không giải thích vì nàng triệt để không muốn quan tâm tới suy nghĩ của Thường Ti Sâm. Nàng chẳng phải người cương liệt gì cả, chẳng qua nàng đã có điểm mấu chốt, cũng không biết chính mình sau này sẽ may mắn lần thứ ba như thế hay không. Nhưng nàng biết sẽ có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm thậm chí nhiều hơn thế nữa bị Thường Ti Sâm chà đạp.
Cho nên nàng quyết định rời đi, Thường Ti Sâm cực kì lạnh nhạt, trên mặt không có ý tứ muốn lưu lại. Chỉ từ trên cao nhìn xuống, hướng tới nàng nói, nếu nàng rời xa hắn, một ngày nàng cũng không sống được!
Không sống được thì không sống được, tâm nàng đã quyết, cứ như vậy mang theo một nha hoàn rời đi.
Bất quá, Khanh Khanh không nghĩ tới, sau ngày thứ hai rời đi Thường Ti Sâm liền cho người đem nàng về.
Hai người gặp lại nhau, Thường Ti Sâm mang bộ dáng đau khổ cầu xin, một lần nữa hứa hẹn trấn an nàng, mong nàng trở lại bên hắn.
Khanh Khanh đương nhiên cự tuyệt.
Nhưng một lần kia, không biết tại sao hai người đụng phải tân hôn thê tử của Thường Ti Sâm cùng mấy tiểu thư danh môn.
Khanh Khanh không ngờ rằng, trước kia Thường Ti Sâm vừa mới thỉnh cầu nàng, đảo mắt một cái liền lạnh lùng chửi bới nàng, mắng nàng hạ lưu câu dẫn hắn. Nói hắn hảo tâm cứu nàng, ban đầu thấy nàng đáng thương, cho nàng ít tiền, không nghĩ đến nàng lừa hắn, không ngừng đòi tiền hắn, còn có ý đồ muốn bò lên giường, vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Khanh Khanh khóc lớn, sau này mới biết đây là Sở Hoài Ngọc, tân hôn thê tử của Thường Ti Sâm.
Sở Hoài Ngọc thấy vậy liền giận dữ, đối với Khanh Khanh vũ nhục cùng đánh chửi, thế nhưng Thường Ti Sâm chỉ lạnh nhạt nhìn, một câu cũng không nói.
Ngày hôm sau, Khanh Khanh trở nên nổi tiếng. Lúc trước, Thường Ti Sâm giấu nàng, mẫu thân vì bảo vệ thanh danh của nàng mà giấu diếm nàng, cố gắng không cho người trong Tiết phủ biết. Bà cũng chỉ vì mong muốn Thường Ti Sâm thực hiện lời hứa, cho nữ nhi một cái danh phận. Và giờ đây lại trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Khanh Khanh không biết sự tình của nàng tại U Châu phố lớn ngõ nhỏ, mười dặm tám phố truyền đi bao lâu, bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo nàng, nàng chỉ biết chuyện của nàng sẽ không như vậy mà chấm dứt.
Quả nhiên, ba tháng sau Sở Hoài Ngọc phái ba nam nhân tới sỉ nhục nàng, dồn nàng đến bên bờ sông, đường cùng, nàng nhảy xuống sông kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
"Tại sao không nói chuyện?"
"A...a..."
Câu hỏi của Thường Ti Sâm lần nữa cắt đứt mạch suy nghĩ của Khanh Khanh. Lần này, nàng trở lại thực tại hoàn toàn.
Thiếu nữ ngước mắt nhìn, đôi mắt đào mềm mại đáng yêu, nhìn quanh lưu chuyển tới vạn phần quyến rũ. Trong lòng Thường Ti Sâm khẽ rung động, cười thành tiếng, sau đó ngồi ở bên giường, nghiêng người nhìn Khanh Khanh, thấp giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hơi thở mang một cỗ hương vị xử nữ, thân hình nhỏ nhắn, thanh tú và dịu dàng, làn da trắng mịn, khuôn mặt hồng đào, lông mày thanh tú, cái miệng nhỏ ngậm nước. Tất cả đều thu hút ánh nhìn từ hắn, Thường Ti Sâm chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, yết hầu không ngừng di chuyển, bụng dưới phảng phất có đám cháy.
Thường Ti Sâm ngay lập tức cúi xuống, Khanh Khanh lại lẩn trốn như một tiểu bạch thỏ.
Hai mắt Khanh Khanh linh động liếc nhìn Thường Ti Sâm, bắt gặp ánh mắt không dời của hắn, so với lúc gặp ở bờ sông không giống nhau.
Thường Ti Sâm ngẩn người, nhưng chỉ suy nghĩ một chút, hắn sát lại gần thấp giọng nói: "Không cần phải sợ, ta sẽ không thương tổn đến ngươi."
"A... Tướng quân! Tại sao ta lại ở đây? Ta... ca ca ta đâu?"
Khanh Khanh thật sự muốn hắn lăn ra xa một chút, nhưng trước mắt...
Đau đầu! Lão thiên gia sẽ không chơi nàng chứ? Cho nàng sống trở lại, có thể đi tiếp hay không, chẳng lẽ lại giống kiếp trước? Hiện tại, một bên là dao thớt, nàng chính là thịt cá!
Tiểu cô nương thở suyễn đau đớn vì lần nữa được sinh ra, trong mắt Thường Ti Sâm lại hiện lên vẻ thương xót.
Hắn mỉm cười, thanh âm ấp áp trả lời: "Ta đã nói, ngươi té xỉu ở bờ sông, là ta cứu ngươi. Về phần ca ca của ngươi... ta không thấy hắn."
Phi!
Trước khi Khanh Khanh bất tỉnh, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn cướp nàng từ tay ca ca. Hắn cho rằng nàng nhắm mắt lại thì cái gì cũng không biết sao. Kiếp trước quả là hồ đồ, phản ứng không kịp, tin hắn ngay lập tức. Nhưng theo như kiếp trước, ca ca nàng vẫn ổn, Khanh Khanh không lo lắng... chỉ là, phải tự cứu chính mình như thế nào?
"Đa tạ Tướng quân, ta, ta đói..."
Khanh Khanh tùy ý kéo dài câu nói, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện khác.
Theo như kiếp trước, lần này Thường Ti Sâm xuất chinh là phụng mệnh Yến Vương, trấn áp biên cương, lúc này đã thắng trận, đang trên đường trở về U Châu nhưng Thường Ti Sâm không phải chủ tướng, hắn chẳng qua chỉ là trợ thủ mà thôi.
Nhắc tới vị chủ soái kia, Khanh Khanh không khỏi một trận run người.
Ở mười tám quận U Yến này, Khanh Khanh chỉ sợ ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết tên hắn. Làm một tiểu bạch thỏ nhảy nhót sáu năm ở Yến Vương phủ, Khanh Khanh há lại không biết.
Hắn chính là con út của Yến Vương độc bá nhất phương, Yến Vương Thế tử Sở Trác.
Mọi người đều biết rằng Sở Trác thiên tư thông minh, có tài dụng binh, mười bốn tuổi bắt đầu đánh trận lập công, mười sáu tuổi được ca tụng là Đại Lương đệ nhất chiến thần.
Mẫu phi của hắn Đại Lương đệ nhất tài nữ danh xưng Linh Quân quận chúa, ngoại công là Tấn Vương gia, còn Đại Lương hoàng đế chính là cữu cữu của hắn.
Thân phận cao quý, tài hoa lại cộng thêm lời đồn đãi hắn hảo soái a, khuôn mặt tuấn mĩ vô song, những tiểu thư danh môn ở U Châu thật sự vì mê luyến hắn đến phát điên rồi. Trong Yến Vương phủ, tự nhiên hắn chính là bị *chúng tinh phủng nguyệt, từ nhỏ đến lớn sống trong hũ mật. Không thể nghi ngờ Yến Vương, Vương phi cùng Thái phi đem hắn lên trên đầu mà nuôi lớn.
*chúng tinh phủng nguyệt: 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Một con người tuyệt vời như vậy, chính là thiên chi kiêu tử.
Nhưng Khanh Khanh vừa nghĩ đến hắn lại không khống chế được cả người phát run, ngay cả da đầu cũng tê tê.
Bởi vì cuối cùng, hắn soán vị mưu phản, sát huynh tù phụ.
#NoãnChiêm
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️