Thí Thiên Đao

Chương 2320: Tinh Hạch (1)




Hầu như tất cả sinh linh trong thông đạo đều hoàn toàn quen cũng như thích ứng với cuộc sống như thế. Ngay cả hài tử mới ra đời cũng cho rằng thế giới vốn là như vậy.



Ngày này, Sở Mặc lần nữa xuất quan. Cách lần trước hắn bế quan, vẫn chưa tới một trăm năm. Nhóm người trong Vương tộc Sở thị, đại thể đều đã thành thói quen Sở Mặc mỗi nghìn năm xuất quan một lần, tất cả đều không nghĩ tới lúc này Sở Mặc bế quan, cư nhiên không đến trăm năm.



Vì vậy, toàn bộ vương tộc Sở thị đều yên tĩnh. Hầu như mọi người, đều đang trong trạng thái bế quan.



Ngay cả tương đối lười biếng như Hứa Phù Phù cùng những người đó cũng đều ở an tĩnh bế quan.



Bất quá cũng có một ít người, lựa chọn đi ra du lịch. Nói thí dụ như các nàng nhóm Diệu Nhất Nương cùng đám người cao tầng trong Phiêu Miểu Cung năm xưa. Trải qua bao nhiêu năm trôi qua, dung nhan của các nàng vẫn như trước. Cảnh giới cao thâm, đều đã bước chân vào Tổ cảnh, trở thành chân chính cự đầu. Muốn tiếp tục đi lên hầu như không khó.



Cho nên, các nàng hoặc là ở vương tộc Sở thị chủ chánh một phương. Hoặc là, đi du lịch khắp nơi.



Ngược lại bây giờ cả cái thông đạo thế giới, không có bất kỳ người nào dám bất kính đối với người của vương tộc Sở thị. Hiện tại cũng có rất nhiều người, xưng hô Sở Mặc là “Sở vương”



Sau khi biết chuyện này, Sở Mặc cũng không khỏi thấy buồn cười, quanh đi quẩn lại, giống như một cái vòng luân hồi. Sở vương, cái danh hiệu này, lại rơi về tới trên người của hắn.



Mấy năm nay, mấy người Diệu Nhất Nương cùng Thẩm Tinh Tuyết, đều ở đây tận sức tìm kiếm cùng thu thập bảng Phong Thần, cùng lệnh bài phong thần.



Bởi vì mấy thứ này một ngày không triệt để quét sạch, ở tương lai rất xa, sẽ có thể tạo nên nguy hiểm cho những vũ trụ bên dưới. Tuy rằng muốn triệt để đem tất cả bảng Phong Thần đều tìm được đồng thời tiêu hủy, có điểm không quá thực tế, nhưng ít ra, các nàng cũng hy vọng cái thế gian này, còn dư lại bảng Phong Thần cùng lệnh bài phong thần càng ít càng tốt. Hy vọng chiến trường thời viễn cổ, mãi mãi cũng không tiếp tục mở ra.



Diệu Nhất Nương cùng Thẩm Tinh Tuyết xuyên qua một khu vực tối tăm, sau đó phía trước xuất hiện quang minh.



Hai nàng nhìn nhau cười.



Thẩm Tinh Tuyết nhẹ giọng hỏi:





- Tỷ, ngươi nói hắn mấy năm nay khổ cực tu luyện vì cái gì chứ? Thực sự muốn cầu vĩnh hằng sao? Còn là nói, những nguy cơ hắn nói kia, thực sự lúc nào cũng có thể gặp phải sao?



Diệu Nhất Nương nói rằng:



- Ta cũng nghĩ thế. Đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết hắn, cho tới bây giờ tính tình là không biết nói láo. Hắn nói có, vậy dĩ nhiên là là có.



Thẩm Tinh Tuyết cười gật đầu:




- Đúng vậy, bất quá những năm gần đây, người thích ngươi cũng không ít, nhưng cho tới bây giờ ngươi chưa hề động tâm sao? Diệu Nhất Nương cười lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Tinh Tuyết:



- Ngươi từng có sao?



- Chưa từng có!



Thanh âm của Thẩm Tinh Tuyết rất nhẹ, nhưng thái độ lại xuất kỳ kiên quyết. Trên gương mặt xinh đẹp kinh người của nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:



- Kỳ thực, đã nhiều năm như vậy, bọn tỷ muội cũng đều đã triệt để suy nghĩ minh bạch. Vẫn là ở bên cạnh hắn, là vui vẻ nhất. Cũng chỉ có hắn ở dưới tình huống đó, còn có thể nhớ chúng ta.



- Đúng vậy, kỳ thực như vậy vô cùng tốt. Cái loại quá trình truycầu vô thượng, cho là thật kỳ diệu không gì sánh được. Ta chưa từng có thể nghĩ tới, một ngày kia chính mình đứng ở nơi này, ở vùng đất thần kỳ này, nắm giữ loại thần thông bất khả tư nghị này.



Trên gương mặt của Diệu Nhất Nương cũng lộ ra nụ cười sáng lạn.



Đột nhiên, hai tỷ muội cùng nhíu mày một cái, sau đó liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt của đối phương thấy vẻ nghi ngờ.




- Hắn làm sao lúc này xuất quan?



- Đúng vậy, có điểm kỳ quái... Lẽ ra không nên a. Hai nàng nhận được tin tức Sở Mặc xuất quan, là Sở Mặc tự mình truyền ra ngoài. Đang kêu gọi các nàng trở về.



- Có phải hay không... Xảy ra chuyện gì?



Thần sắc của Thẩm Tinh Tuyết có chút ngưng trọng.



Mấy năm nay tuy là rất tiêu dao, nhưng trong lòng của các nàng, lại vẫn nhớ trước đó Sở Mặc đã từng nói, thế giới thông đạo lúc nào cũng có nguy cơ có thể sẽ hỏng mất.



- Nhìn qua không giống.



Diệu Nhất Nương mỉm cười một cái, nói rằng:



- Nếu thật có chuyện nghiêm trọng gì, thì hắn không phải truyền âm rồi.




- Cũng đúng.



Thẩm Tinh Tuyết gật đầu.



Sau đó, vẻ mặt của hai nàng đều buông lỏng chạy trở về phía vương tộc Sở thị.



Người có tâm tính cùng với các nàng cũng không thiếu. Mọi người tuy đều đang kỳ quái vì sao Sở Mặc lúc này xuất quan đồng thời triệu hoán các nàng trở về, nhưng trong lòng cũng không có chuyện gì đặcbiệt.




Nhiều năm như vậy, hầu như mọi người đều đã hình thành một loại ấn tượng cố hữu: Có Sở Mặc ở, vạn sự đừng lo.



Nhưng bọn họ không biết, lúc này trong lòng Sở Mặc lại khiếp sợ.



Hắn chưa từng nghĩ tới, cái tinh hạch mà Bốc Đông kia muốn có được, cư nhiên được giấu ở sâu dưới lòng đất của vương tộc Sở thị, chính là hạch tâm trong tòa đại trận che chở toàn bộ vương tộc Sở thị!



Bốc Đông tuy là bị hư ảnh của vị cổ thần kia quất cho mất đi ký ức, sau đó đuổi ra khỏi thế giới thông đạo. Nhưng Sở Mặc chưa dừng việc tìm kiếm khối tinh hạch kia. Hắn cũng không phải là muốn đạt được nó, mà là muốn bảo hộ nó!



Bởi vì khối tinh hạch kia, quan hệ đến sự sống còn của vô số sinh linh trong cái thế giới thông đạo.



Những năm gần đây, bản tôn của Sở Mặc một mực bế quan, nhưng phân thân lại vô số kể, vẫn đang tìm.



Đi qua các loại điển tịch, di tích cổ xưa, thậm chí là một ít truyền thuyết thần thoại trên thế giới thông đạo! Đúng vậy, thế giới thông đạo, cũng có truyền thuyết thần thoại.



Chuyện đang xảy ra, là sự thực; phát sinh một đoạn thời gian, gọi là chuyện xưa; lâu đời, là truyền thuyết. Nhưng truyền thuyết đều đã lâu đời đến không còn cách nào khảo chứng, được gọi là thần thoại.



Sở Mặc đi qua một ít thần thoại xưa nhất của thế giới thông đạo, tiến hành các loại thôi diễn toàn phương vị. Đến cuối cùng, lại kinh ngạc phát hiện. Khối tinh hạch rất nhiều năm tìm kiếm kia, rất có thể, vẫn ở dưới mí mắt của hắn!



Kết quả này, làm cho Sở Mặc không nói nên lời. Hắn thâm nhập đến chỗ sâu trong lòng đất của vương tộc Sở thị, đi tới nòng cốt của tòa pháp trận kia. Phát hiện chống đở toàn bộ pháp trận vận hành, quả nhiên có quan hệ tới tinh hạch!



Nhưng cũng không phải là bản thân tinh hạch, mà là tinh hạch thả ra một chút hơi yếu ba động, liền tạo cho chỗ pháp trận này vô số năm không suy.