Thí Thiên Đao

Chương 2306: Năm tháng trôi đi (1)




Nói xong, hắn truyền âm về phía xa:



- Cô cô, cô phụ, các người có nhìn thấy không?



Bên kia liền truyền lại hai thanh âm đáp trả:



- Nhìn thấy rồi! Sở Mặc cũng nhìn thấy bọn họ!



Cơ Thanh Vũ, Sở Thiên Cơ!



Ở đây, hai người này đều đã tu luyện đến Tổ cảnh, là đại tu sĩ đỉnh chân chính, là nhân vật cấp thủ lĩnh đứng đầu thế gian này.



Hai người này, ngoại trừ khí chất có chút khác biệt ra, hầu như không có chút khác nhau nào với song thân của hắn!



Thật là…Sở Mặc bây giờ cũng hơi cảm nhân được cảm giác của Sở Mặc trước đây.



Thật sự có chút phức tạp.



Bởi vì… Đó rõ ràng là hai người xa lạ, nhưng thật sự là bọn họ quá giống với cha mẹ mình. Không, không phải là giống, rõ ràng họ là một!



Vì thế, Sở Mặc đi thẳng tới, dù không nói gì nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.



Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ bên kia cũng ngơ ngác nhìn Sở Mặc. Rất nhiều người đều nhìn thấy một màn quỷ dị này, không ít người cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt Sở Mặc, đều âm thầm giật mình, lòng thầm nói từ khi nào Cơ Thah Vũ công chúa lại sinh thêm một đứa con trai? Bọn họ không phải chỉ có một người con gái hay sao?



Khuôn mặt của Sở Mặc, quả thật.... giống Sở Sở công chúa y như đúc!



- Cha, mẹ, ta tên Sở Mặc.



Sở Mặc thi lễ với hai người Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ.



Lúc này, Sở Sở cũng bay tới, dùng thời gian ngắn nhất đem số lớnký ức rót vào trong biển tinh thần của Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ.



Tốc độ tính toán và suy nghĩ của tu sĩ Tổ cảnh luôn cực kỳ nhanh.



Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ gần như chỉ trong nháy mắt cũng đã biết toàn bộ nhân quả trước sau, nhưng, biết thì vẫn biết, chấn động trong nội tâm căn bản không thể tiêu bién trong nhất thời nửa khắc được.



Vì thế, bọn họ ngơ ngacs nhìn Sở Mặc đang quỳ trước mặt bọn họ, trong lúc nhất thời lại không kịp phản ứng gì.



Sở Sở bên kia dùng truyền âm, nhắc nhở cha mình một tiếng. Lúc này Sở Thiên Cơ mới phục hồi tinh thần, vội vàng đi tới đỡ lấy Sở Mặc, sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười khổ, nói rằng:



- Con à, chuyện, chuyện này thật sự trong thời gian ngắn khó mà tiếp thu cho nổi… Ngươi, ngươi có hiểu không?



Sở Mặc cười nói:



- Ta hiểu, ta hiểu chứ.



Cơ Thanh Vũ bên kia nhìn Sở Mặc, chợt ôn nhu nói:



- Nhìn ngươi thật sự không có chút điểm khác biệt nào so với nhìnđứa con của mình, thật sự quá kỳ quái.. Tựa như… Tựa như là một âm thanh đến từ sâu trong linh hồn vậy.



Sở Sở bên kia liền giải thích:




- Đây cũng là vì, các ngươi của kiếp trước và các ngươi khác ở thế giới của Sở Mặc đều là một người, vì thế các ngươi đều là cha mẹ của chúng ta!



Trong tin tức Sở Sở truyền cho Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ cũng bao gồm cả thông tin gồm ba hồn bảy vía của con người cũng có thể bị chia cắt, sau đó sẽ bị chuyển tới hai vũ trụ khác nhau, luân hồi chuyển thế. Nhưng chuyện khó tin thế này, kể cả là Tổ cảnh, khi nghe ai cũng sẽ cảm thấy quá huyền diệu, rất khó triệt để lĩnh ngộ được tất cả trong đó chỉ trong thời gian ngắn. Có dùng nhiều năm hơn nữa để cố tìm hiểu sâu hơn sự huyền ảo ấy, nhiều nhất cũng chỉ biết thêm chút da lông, biết nhiều hơn mấy tu sĩ Tổ cảnh tầm thường cái gì cũng không biết khác, nhưng chắc chắn không thể chạm đến bản chất trung tâm được.



Kể cả là tu sĩ cảnh giới Thái Thượng như Sở Mặc, nhiều nhất cũng chỉ biết lấy đó mà sử dụng mà thôi. Giống như con người biết sử dụng công cụ sẽ vượt trội hơn động vật vậy, nhưng vẫn không thể chân chính nắm giữ được ý nghĩa sâu xa nhất như cũ. Vì thế mới nói, luân hồi mới là sự thâm ảo nhất trên đời này.



Trận chiến này, tính theo giới tu hành thì cũng không phải là dài, cũng chỉ giằng co trong hơn một năm mà thôi. Nhưng cách kết thúc sau cùng, cả hai bên thật sự không ai ngờ được, toàn bộ quá trình đó quả thực khiến lòng người chấn động, rung chuyển toàn sinh linh trong La Thiên Đại Vũ Trụ.



Cho nên, sau khi trở lại hoàng cung, mọi người hoàng tộc họ Cơ vẫn rất khó thoát khỏi sự rung động đó.



Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mặc cũng phi thường phứctạp, tràn đầy sự tò mò khó hiểu, còn cả… cảm giác thần bí khó hiểu.



Thanh niên tóc trắng này đến từ một La Thiên Đại Vũ Trụ khác. Bọn họ trước giờ đều không ngừng suy đoán, suy đoán về khả năng này, nhưng Sở Mặc vẫn là người đầu tiên vẫn còn sống tới được bên này từ thế giới bên kia mà bọn họ nhìn thấy.



Sở Sở cũng không lãng phí thời gian, nàng dùng thời gian ngắn nhất để giải thích mọi chuyện đã xảy ra.




Nơi này là một phòng yến hội nhỏ, Người ở đây có cả những lão tổ ở hoàng tộc, cũng có lão tổ dòng họ Sở.



Sở Mặc cũng nhìn thấy một Sở lão khác, một tu sĩ đã đạt Đại Thánh Kỳ đỉnh. Tuy cảnh giới và chiến lực thì không bằng gia gia hắn, nhưng tính cách nóng nảy của Sở lão này thật sự giống gia gia hắn như đúc.



Sở Sở nói:



- Hiện giờ ca ca ta cũng ở đây rồi, cứ bỏ qua cái vụ lễ ra mắt tốt đẹp gì gì đó của hai người đi. Phiền phức như thế, chúng ta cũng không coi vào đâu. Lần này ta trở về là muốn hỏi các ngươi có muốn đến thế giới Thông đạo hay không. Bên trong phòng yến hội, tất cả mọi người đều trầm mặc.



Đây là một lựa chọn khá trọng đại, cũng không phải là lựa chọn có thể nói ra chỉ trong nhất thời nửa khắc được.



Lúc này, lão tổ của hoàng tộc… cũng chính là người lão tổ Tổ cảnh đỉnh đã chết ở thế giới kia, hòa ái nhìn Sở Mặc hỏi:



- Nhóc con, ta ở thế giới kia đã chết phải không?



Sở Mặc gật đầu, nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn thoáng Sở Sở, Sở Sở liền khẽ lắc đầu. Ý rằng nàng cũng không hề nói ra chuyện này. Hoàng tộc lão tổ kia liền mỉm cười nói:



- Rất nhiều năm trước ta cũng đã cảm ứng được chắc hẳn y đã gặp nạn. Khi đó, trong lòng ta chợt xuất hiện cảm giác thống khổ và trống rỗng khủng khiếp. Ban đầu ta còn nghĩ rằng việc tu hành của ta có vấn đề, mới bế quan rất nhiều năm. Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy ngươi, cuối cùng ta cũng hiểu cả.



Sở Mặc gật đầu, kể cho bọn họ nghe rất nhiều chuyện về một La Thiên Đại Vũ Trụ khác.



Hoàng tộc lão tổ liền thở dài:



- Linh Thông Thượng Nhân sao… Đích xác là bằng hữu của ta. Không ngờ, ở nơi đó hắn còn sắp đặt nhiều âm mưu như vậy.



Sở lão cũng nhịn không được phải thở dài:



- Ai đúng, ai sai còn cần tùy vào tầm mắt người nhìn..!



Nói rồi y nhìn Sở Mặc:



- Nhóc con, ta nguyện ý đi theo ngươi đến bên đó, nhìn một ta khác. Hẳn là cũng không khác người huynh đệ này bao nhiêu nhỉ..?