Thí Thiên Đao

Chương 2298: Hắc động thần bí




Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Mặc, sự hiếu kỳ trong lòng Đại Công Kê đã sớm tan thành mây khói.



Sở Mặc nhẹ lắc đầu nói:



- Chờ một chút, chớ nóng vội, ta tiếp tục suy diễn xem sao.



- Còn muốn suy diễn?



Trong lòng Đại Công Kê đang len lỏi sự hối hận, lòng nói mình căn no rỗi việc, dẫn tiểu tử này tới chỗ này để làm chi? Trên thực tế hắc động này cũng không phải vẫn luôn tồn tại. Trước Đại Công Kê đã từng đến đây nhưng cũng không phát hiện ra. Lần thứ hai tới mới đột nhiên phát hiện nơi này lại có một hắc động, hấp thu tất cả mọi thứ xung quanh vào bên trong.



Vốn tinh hệ, ngân hà ở xung quanh vũ trụ... đều đã biến mất chẳng thấy nữa. Ngay cả ánh sáng tới nơi đó cũng đều bị hấp thụ.



Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, sau đó trong lòng hối hận.



Lần ngồi xuống này của Sở Mặc chính là ba ngày. Rốt cục tới đêm ngày thứ ba, Sở Mặc bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn hắc động, một lúc lâu sau mới nói với Đại Công Kê:



- Chúng ta đi thôi.



Phù!



Đại Công Kê rốt cục thở phào một cái, tảng đá lớn treo trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.



Nó thật sự sợ Sở Mặc lại nói với nó:



- Chúng ta thử vào xem chút đi! Nếu như vậy nó chắc chắn sẽ phản đối. Làm cho một người cảnh giới Thái Thượng phải do dự nhiều ngày như vậy, nơi này thực sự không có gì để xem cả.



Nhưng thật ra trong lòng Sở Mặc lại vô cùng trấn động.



Vốn hắn cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ ít khả năng sẽ về lại La Thiên Tiên Vực lần nữa. Nhưng khi phát hiện ra hắc động này làm cho hắn thay đổi chủ ý. Bởi vì trải qua mấy ngày suy diễn, hắn rốt cuộc cho ra một kết luận mà chính hắn cũng hơi khiếp sợ.





Hắc động này ở đầu kia hoặc là ở ngoài thông đạo, hoặc là... chính làbên ngoài thân thể của đại thần Bàn Cổ!



Đấy là một con đường khá thần bí.



Hơn nữa, lấy cảnh giới bây giờ của hắn, muốn mạnh mẽ xông qua, mười phần thì có tám, chín phần sẽ gặp nạn.



Nhưng sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ tới đây một lần nữa.



Bởi vì điều này liên quan tới toàn bộ tương lai.




Sau đó Sở Mặc đưa Đại Công Kê vào thế giới Thương Khung ThầnGiám. Rồi hắn tìm được con đường trở về thế giới Thông đạo, bước một bước vào.



La Thiên đại vũ trụ, tạm biệt.



Trên lãnh thổ vô tận của Vương tộc Sở thị rất nhanh đã trở nên náo nhiệt.



Số lượng người mới gia nhập vào rất nhiều làm cho lãnh thổ quốc gia trở nên càng khác trước.



Những người tới từ La Thiên đại vũ trụ rất nhanh đã yêu thích nơitinh khí nồng đậm đến mức làm họ khó mà tin nổi này.



Nếu như không phải có mặt trời không quá bình thường, mỗi ngày không nhúc nhích treo trên cao, sau đó qua một thời gian rất dài lại đột nhiên biến mất, bọn họ thậm chí hoài nghi cách nói của Sở Mặc rằng nơi này không tốt có phải đang lừa bọn họ hay không.



Có một số người gặp nhau dường như là cuộc gặp số mệnh.



Sở Mặc dẫn theo một nhóm người từ La Thiên đại vũ trụ tới, mỗi người đều được một quả bàn đào. Sở Mặc trước hết để bọn họ được thầnhồn viên mãn rồi mới để họ rời khỏi Thương Khung Thần Giám, vào trong vương tộc Sở thị.



Sau đó, Sở Sở là người đầu tiên chạy tới. Sở Mặc cũng không nghĩ tới nha đầu đó lại căn thời gian chuẩn xác đến vậy. Bởi vì dưới tình huống bình thường, Sở Sở hiện tại hẳn là ở bên tổng bộ Liên Minh Tinh Anh ở Thương Cổ thành mới đúng.




Sở Sở sẽ không nói cho Sở Mặc, nàng, đã cảm giác được, một “mình” khác... đã tới!



Cho nên, nàng không kịp chờ đợi mà chạy đến. Hai Sở Sở gặp mặt, trong nháy mắt ngoại trừ Sở Mặc ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người.



Bao gồm cả Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ. Con gái do chính bọn họ sinh ra cùng một người khác dáng vẻ hoàn toàn tương tự! Từ tướng mạo, đến khí chất, rồi đến khí tràng cường thế bức người... tất cả đều giống nhau đến khó tin.



Ngoại trừ có chút xíu khác biệt ra, hầu như tất cả mọi thứ đều giống nhau như đúc.



- Chào cô, ta tên là Sở Sở.



- Chào cô, ta tên là Sở Sở.



Hai nàng dường như là trăm miệng một lời, sau đó, nhịn không được nhìn nhau cười, tiếp đó lại đồng thanh nói:



- Tên này chúng ta nên làm sao nhỉ?



Tất cả mọi người ngây ra, không biết nên nói gì nhìn hai nàng.



Ngay cả Sở Mặc, lúc này cũng không nhịn được mà nhức đầu nhìn họ, nói:




- Nếu không, các muội một người tên Sở Sở một, một người tên là Sở Sở hai đi.



- Đồ quỷ!



Hai nàng trăm miệng một lời, trợn mắt nhìn Sở Mặc.



Sở Mặc cạn từ:




- Không phải hai Tử Đạo gặp nhau... cũng khoa trương thế này đấy chứ?



Thật ra cũng cố gắng khoa trương, chỉ có điều hai tên kia lúc này đang xúm lại hài lòng trò chuyện với nhau.



Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y mỗi người ôm một đứa bé của mình đã trưởng thành lên rất nhiều, đứng đó oán giận Sở Mặc sao trở về lạikhông dẫn các nàng theo. Thế nên ngay cả con cũng đã lớn vậy rồi.



Điều đó quả thực Sở Mặc hơi đuối lý. Chỉ có điều ông bà nội muốn gặp cháu trai nên hắn cũng chẳng còn cách nào.



Cũng may hai nhóc cũng chưa lớn hẳn, hơn nữa đối với mẹ mình lại chẳng chút xa lạ nào. Mỗi đứa tự chơi trong lòng mẹ mình, góp phần hòa tan một chút oán niệm của hai nàng với hắn.



Đại Công Kê ở cạnh Sở Mặc nói:



- Tên... Thật là một vấn đề nha! Sở Mặc cũng gật đầu. Từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghĩ vấn đề này, hiện tại mới phát hiện, chuyện thoạt nhìn không lớn chẳng nhỏ này còn làm người ta rất nhức đầu.



Nếu thay đổi thì... để ai đổi đây? Đều là do cha mẹ mình đặt cho mà!



Số mệnh tương liên, tên gọi giống nhau, có tính cách không khác biệt lắm, khuôn mặt cũng giống...



Đại Công Kê cười nói:



- Coi như huynh đệ tỷ muội sinh đôi là ổn rồi. Còn tên thì... thêm một cái Đại- Tiểu không phải xong rồi sao? Mắt Sở Mặc nhất thời sáng lên.



Đại Công Kê tuy không đáng tin nhưng lần này nói thật sự khá là ổn.



Còn như ai lớn ai nhỏ thì cũng đơn giản, ví dụ như Sở Sở của La Thiên đại vũ trụ, đời này tuổi thật của nàng ấy so với Sở Mặc cũng lớn hơn, nàng ấy dĩ nhiên lớn hơn Sở Sở rồi. Như vậy Sở Sở khác là tiểu Sở Sở.



Bên Tử Đạo, anh em kết nghĩa Tử Đạo của Sở Mặc là tiểu Tử Đạo, Tử Đạo ở chung với Âu Dương Phỉ chính là đại Tử Đạo. Như vậy cũng phân ra khá rõ ràng. Tiểu Tử Đạo thấy Âu Dương Phỉ làm bạn bên cạnh Đại Tử Đạo cảm thấy vô cùng giật mình, cũng có vài phần bất đắc dĩ, tinh thần chán nản.