Thí Thiên Đao

Chương 2295: Trọn đời cùng đi




Sở Mặc nhìn mọi người, vừa cười vừa nói:



- Chỉ có điều ta có thể dẫn theo mọi người cùng đi.



Yên lặng!



Toàn bộ đại điện, trong nháy mắt nghe được cả tiếng kim rơi! Yên lặng đến mức dọa người.



Trên mặt tất cả mọi người đều có vẻ khó tin được.



Dường như rất khó tin Sở Mặc nói là sự thật.



Cùng đi?



Cùng đi đâu?



Mấy năm nay Sở Mặc đã đi đâu? Bọn họ mặc dù không biết, nhưng đều có thể đoán được. Nhất định là tới thế giới cao hơn, cũng chính là... thế giới thần trong nhận thức của bọn họ.



Thế giới đó có thể tùy ý đi vào sao? Thế giới đó rốt cục là hình dáng thế nào?



Sau đó, Sở Mặc không cho đám người đó thừa nước đục thả câu mà nói hết mọi thứ về thế giới Thông đạo trong một lần, ngoại trừ một vài tin tức đặc biệt ra, hắn cũng chẳng giấu giếm gì cả. Để những người này dùng thời gian ngắn nhất để hiểu thế giới Thông đạo là một nơi thế nào. Cuối cùng, Sở Mặc nhìn mọi người nói:



- Lần này ta trở về chính là muốn cho mọi người một cơ hội. Đời này có thể quen biết với mọi người, hiểu nhau, trở thành bạn, thành tri kỷ, ta rất may mắn.



Tất cả mọi người đều đứng tại chỗ yên lặng nói trong lòng: Chúng ta càng may mắn hơn.



Sở Mặc nói:



- Cho nên, ta muốn nếu như có thể ta hy vọng mọi người có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.





- Chúng ta cũng muốn!



Đa số người ngay tại chỗ không nhịn được mà thốt lên.



Bọn họ là thực sự muốn!



Có thể có được tất cả hôm nay có liên quan trực tiếp tới Sở Mặc. Sở Mặc rời đi đối với tất cả Phiêu Diêu Cung giống như đã không còn người trụ cột tinh thần vậy. Tuy ba ngàn năm nay, Phiêu Diêu Cung phát triển như vũ bão, trở nên mạnh mẽ tuyệt đối, nhìn qua không có Sở Mặc cũng không có gì khác biệt. Nhưng trên thực tế, trong thâm tâm những người đó vẫn cực kỳ hoài niệm những ngày có Sở Mặc.



Đối với bọn họ, có thể ở chung với Sở Mặc là không uổng một đời rồi.




- Bên Thông đạo cũng không phải nơi thế ngoại đào nguyên, thậm chí ở đó khả năng còn không an ổn như ở đây.



Sở Mặc nhìn mọi người:



- Ta cũng nhìn thấy, ba ngàn năm nay mọi người phát triển rất tốt! Rất nhiều người cũng tồn tại như một thủy tổ rồi. Ở đây mọi người có căn cơ ăn sâu bén rễ chưa chắc muốn rời khỏi. Trong mọi người là đa sốbằng hữu của ta. Mọi người đều không còn là đứa trẻ năm đó nữa. Cho nên đối với chuyện này, ta muốn mọi người có thể nghiêm túc suy nghĩ...



Lúc này, Hoàng Vô Song bỗng đứng lên, nhìn Sở Mặc. Hắn vẫn như năm đó, anh tuấn lỗi lạc, chỉ là trên người tăng thêm vài phần nho nhã và ổn trọng hơn:



- Sở huynh ta muốn biết huynh có thể dẫn theo bao nhiêu người đi tới thế giới đó?



Sở Mặc suy nghĩ một chút nói:



- Chỉ cần huynh không bảo tất cả mọi sinh linh có trên Viêm HoàngĐại Vực tới, ta nghĩ hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn.



Mọi người đều không nhịn được lấy làm kinh hãi, chỉ có điều sau đó tất cả đều hiểu được.



Cảnh giới hôm nay của Sở Mặc đã vượt ra khỏi phạm trù nhận thức của họ. Như vậy có thể dẫn theo những người này rời khỏi đây, đi vào thế giới cao hơn cũng chẳng có gì lạ.




Hoàng Vô Song gật đầu:



- Ta muốn dẫn tất cả người nhà đi, có thể không? Sở Mặc gật đầu:



- Đương nhiên có thể.



Còn lại mấy người bên kia trên mặt nhất thời tỏ ra mừng rỡ.



Hoàng Vô Song nói:



- Đã như vậy ta nhất định phải đi! Có thể ở cùng với Sở huynh chắc chắn không tệ. Không chừng trong tương lai xa xôi chúng ta còn có cơ hội nhìn ngắm càng nhiều phong cảnh hơn. Ở Viêm Hoàng Đại Vực này tuy tốt nhưng cả đời chúng ta cũng chỉ như vậy. Tối đa bởi vì Sở huynh, chúng ta ở La Thiên đại vũ trụ cũng có thân phận và địa vị nhất định. Nhưng thế thì sao? Cảnh giới của chúng ta đều cao như vậy rồi, cả đờinày lại dài như vậy, nếu như không thể nhìn ngắm nhiều phong cảnh hơn, có nhiều kiến thức hơn, vẫn luôn lặp lại một cuộc sống đó thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.



Sở Thanh ngồi đó yên lặng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua cha nàng:



- Cha?



Sở Thiên Hùng nhẹ giọng nói:



- Đi!




Sở Thanh nhất thời nở nụ cười vui vẻ. Sở Mặc nghe Hoàng Vô Song nói xong thì trong lòng hơi xúc động. Thật ra những bằng hữu ở bên cạnh mình thật sự đều là thiên kiêu chân chính.



Hắn đã từng một lần cảm thấy xuất thân không quan trọng, những ngày nỗ lực quan trọng hơn nhiều. Lời này... thật ra cũng đúng. Nhưng muốn xem bàn cờ như thế nào, vẫn là phải đứng càng cao thì có thể nhìn càng xa hơn, đây là sự thực mà không ai có thể thay đổi được.



Nếu như bọn họ sinh ra ở Thông đạo, như vậy tu luyện tới ngày hôm nay, e rằng tất cả đều đã sớm bước vào Tổ cảnh rồi. Nghĩ rồi Sở Mặc nói:



- Tiếp đây sẽ cho mọi người thời gian một tháng suy nghĩ để quyết định. Sau khi có quyết định thì sẽ bắt đầu chuẩn bị di chuyển. Ta ở bên kia thật ra còn vài chuyện chưa xử lý xong. Còn nữa, nếu mọi người rời đi, như vậy cuộc đời này e rằng rất khó có thể về đây lần nữa.




Sở Mặc tự mình đương nhiên là có thể, nhưng hắn lúc này nếu thực sự đón hết thân bằng đi, như vậy hắn cũng chẳng cần về lại nơi đây nữa.



Hứa Phù Phù cười nói:



- Chuyện đó cần gì phải cẩn thận hay do dự chứ? Bằng hữu trọn đời cùng đi! Nếu huynh không sợ mấy người bọn ta thành gánh nặng củahuynh, huynh đi tới đâu, chúng ta liền đến đó.



- Mọi người đều là bằng hữu thân thiết nhất của ta, người nhà, bất cứ lúc nào mọi người cũng không phải là gánh nặng của ta.



Sở Mặc nghiêm túc nói.



Cuối cùng hầu như tất cả thân bằng hảo hữu năm xưa của Sở Mặc đều quyết định cùng đi với Sở Mặc. Bao gồm cả Phong Quân Tử - thánh dược năm đó, bao gồm cả bọn Xích Long, Thanh Long, Bạch Hổ.



Đi lần này, toàn bộ Phiêu Diêu Cung hầu như tất cả lực lượng cao cấp trong nháy mắt sẽ biến mất hết. Nói ví dụ như Nhạc Dao, nhất thời cũng nóng nảy, nàng muốn đi!



- Sư phụ, người không thể bỏ con lại được!



Nhạc Dao cầm cánh tay của Phương Lan lại, nước mắt lưng tròng nhìn Phương Lan.



- Làm sao? Con không phải vẫn luôn muốn làm cung chủ tương lai của Phiêu Diêu Cung sao? Tại sao phải cùng đi với sư phụ? Sư gia con nói những gì sư phụ không phải đã nói cho con rồi sao? Cũng không lừa gạt con, thế giới kia chưa chắc tốt hơn thế giới này.



Phương Lan nhìn Nhạc Dao, vẻ mặt ôn hòa nói:



- Chúng ta đi là vì trong nhóm chúng ta có tình cảm rất sâu đậm.



Nhạc Giao nói:



- Con cũng không nỡ xa sư phụ mà!