Thí Thiên Đao

Chương 2278: Ba ngàn năm La Thiên (1)




Không biết từ khi nào thì bắt đầu, tiếng xưng hô này lặng yên thay thế xưng hô Đại ma vương Sở Mặc, trở thành xưng hô mới của sinh linh trong thế giới Thông đạo đối với Sở Mặc.



Vương tộc Sở thị có mặt trời, tin tức đó nhanh chóng truyền đi.



Trong những gia tộc có Cổ tổ Thái thượng trấn giữ, tất cả đều ngồi không yên. Quả thật, cả thế giới Thông đạo sẽ không có người thường, người phàm. Mắt của tất cả mọi người đều không phải hắc ám có thể che, không có mặt trời cũng chẳng sao, chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng vấn đề là quen sinh hoạt dưới ánh mặt trời, đột nhiên lại lâm vào bóng tối tuyệt đối, ai cũng cảm thấy bị kiềm nén.



Người ta trời sinh chính là hướng tới ánh sáng mà.



Cho nên, những gia tộc có Cổ tổ Thái thượng nhao nhao năn nỉ đám Cổ tổ cũng ra tay đi “túm” một vầng mặt trời về trên bầu trời của gia tộc mình. Đối mặt với yêu cầu này, đám Cổ tổ Thái thượng đều dở khóc dở cười. Bọn họ thừa nhận không có bản lĩnh này của vua Thông đạo, ngay cả bọn họ đều đã chấp nhận cách xưng hô Vua thông đạo của Sở Mặc.



Bọn họ báo cho những người năn nỉ, có thể hứng trăng hái sao, nhưng vấn đề là không có cách nào khiến nó dựa theo quy luật thời gian Thông đạo để nó xuất hiện và biến mất đúng giờ.



Ở trong bóng tối quá lâu đều khát vọng được chiếu sáng. Cho dù đám Cổ tổ nói bọn họ không có cách nào nắm được mặt trời, khiến nó biến mất đúng giờ, nhưng những người đó cũng bất chấp. Càng về sau, thậm chí còn diễn biến thành những gia tộc không có Cổ tổ cũng bắt đầu liên hợp với gia tộc xung quanh, lấy ra nhiều tiền đi xin nhóm Cổ tổ bắt một vầng mặt trời về.



Ngược lại, những khu vực không có mặt trời bao phủ, cùng lắm thì lúc muốn tối thì lui trở về khu vực bóng tối là được.



Sức sáng tạo của con người vẫn mạnh như vậy.



Chỉ có điều cả Thông đạo bởi vì vầng mặt trời này nên đều trở nên vô cùng náo nhiệt. Trong khi đó, Sở Mặc cũng đã lặng lẽ rời khỏi thế giới Thông đạo. Bước lên đường về.





Tính thời gian thì Sở Mặc đã vào lối đi được năm sáu trăm năm. Hơn nữa, đây còn là năm lối đi. Bên đại vũ trụ La Thiên kia sẽ trải qua bao nhiêu năm? Một ngàn năm? Hay là hai ngàn năm? Hay… còn lâu hơn?



Thân hình Sở Mặc di chuyển liên tiếp trong hư không, mỗi lần đều xuất hiện tại nơi vô cùng xa, hắn bay về hướng đại vũ trụ La Thiên. Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi niềm của người con xa xứ nay đã trở về.



Đây cũng không phải cái kiểu hắn đi du lịch khắp nơi rất lâu không về nhà như ở đại vũ trụ La Thiên trước kia. Bây giờ là hắn đã triệt để rờikhỏi vũ trụ đó, vào một tầng không gian khác. Thời gian, không gian, đạo cùng pháp… hết thảy quy tắc đều khác biệt.




Trong tình huống như vậy, rốt cuộc đại vũ trụ La Thiên bên kia đã trở thành tình trạng gì rồi. Nhiều năm trôi qua, những người thân bên cạnh hắn kia sẽ thay đổi thế nào, trong lòng hắn thực sự không hề nắm chắc.



Cuối cùng, hắn đi tới sát biên giới lối đi, nơi đây tồn tại một con đường mà không ai nhìn thấy.



Sở Mặc cũng không chọn tiến vào đại vũ trụ La Thiên kia của Sở Sở, coi như là chút ý đồ cá nhân nho nhỏ của riêng Sở Mặc vậy! Hắn chỉ muốn để cho những người thân kia của hắn biết trước mọi căn nguyên trước sau. Rồi mới cho họ tự chọn lựa, ở lại đại vũ trụ La Thiên, hay là tới lối đi.



Con đường ẩn giấu tại đây chỉ đẳng cấp thái thượng mới thấy được, cũng chỉ có cảnh giới thái thượng mới có thể đi qua một cách an toàn.



Tu sĩ tổ cảnh căn bản là không thể thấy con đường này, cũng không thể tính ra. Cho dù có biết, thì dẫu đi xuyên qua nơi này họ cũng không cảm ứng được gì. Kể cả họ tìm ra con đường này, nhưng muốn đi qua nó cũng là cửu tử nhất sinh. Vốn chẳng đáng để mạo hiểm. Mà với cảnh giới thái thượng, họ căn bản không cần về lại vũ trụ bên dưới.



Nếu muốn phân thân rèn luyện cũng chẳng cần tới những nơi ấy.




Mỗi lần họ luân hồi đều phải tu luyện lại đến cảnh giới thái thượng từ vũ trụ bên dưới, sau đó dựa theo những gì năm xưa đã sắp xếp, tìm ra con đường này mà trở về. Ở lại vũ trụ bên dưới với họ mà nói căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào.



Ngoại trừ người thực sự có mục đích như Linh Thông thương nhân, còn những thái thượng cổ tổ bên kia đều không có hứng thú với việcxuống vũ trụ bên dưới.



Sở Mặc cảm thụ những quy luật đan thành mạng lưới, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ: Nếu như thế giới lối đi thực sự là một trái tim của đại nhân Bàn Cổ, thì lẽ nào, những con đường liên kết các quy luật của vũ trụ chính là mạch máu?



Nhưng theo tấm bản đồ cổ của thế giới lối đi mà Cổ Băng Băng cho hắn, thì có nhìn sao cũng không thấy đây giống như một trái tim, chẳng lẽ, lục phủ ngũ tạng của cổ thần, khác với người thường?



Mang theo những suy nghĩ cổ quái ấy, Sở Mặc trực tiếp bước chânvào con đường đầy rẫy những quy luật đan xen kia.



......




La Thiên Tiên Vực.



Thời gian kể từ ngày Sở Mặc cùng hai vị phu nhân của hắn rời khỏi La Thiên Tiên Vực đã qua ba ngàn năm.



Cơ Thanh Vũ sinh hạ được một bé gái, nhưng sau khi không thấy con trai đâu mới biết được việc thực ra Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y đã sớm rời La Thiên Tiên Vực qua miệng của phu quân mình. Nàng rất đau lòng, đồng thời cũng rất tức giận vì chồng mình đã giấu mình tin tức này. Từng có lúc chẳng thèm nói chuyện với Sở Thiên Cơ.




Cho đến tiệc đầy tháng của con gái, vị vua già khi đến thăm Cơ Thanh Vũ cùng tiểu công chúa Sở Sở mới báo cho Cơ Thanh Vũ chân tướng mọi chuyện.



Cơ Thanh Vũ cùng rất nhiều người tham dự tiệc đầy tháng có thế mới biết, thì ra là Sở Mặc đã phi thăng rồi!



Tuy nhiên, rốt cuộc là đã phi thăng, hay chết trong chiến trường viễn cổ, thì mọi người vẫn còn đang tranh cãi. Rất nhiều người đều cảm thấy tuy rằng Sở Mặc rất mạnh, nhưng cảnh giới của hắn chung quy vẫn có hạn. Sao có thể là đối thủ của những tổ cảnh cự phách kia được?



Nhưng chuyện như vậy là không thể nào kiểm tra được.



Chiến trường viễn cổ có vào không có ra, hoặc là phi thăng hoặc là chết. Chỉ có hai kết quả này mà thôi. Cho nên vạn cổ tới nay không một ai biết được ai đã phi thăng còn ai thì vĩnh viễn ở lại trong chiến trường viễn cổ.



Sau khi biết được tin tức này, một đám bạn bè của Sở Mặc tại đạivực Viêm Hoàng đều cảm thấy có chút buồn bã, trong lòng ngập tràn tiếc nuối.



Bởi vì không ai ngờ, lần Sở Mặc chào tạm biệt trong ngày thành hôn kia lại chính là vĩnh biệt.



Nghe tin Sở Mặc đã rời đi, dù là sống hay chết đều không có khả năng trở về, vô số người cùng thổn thức rơi lệ.