Thí Thiên Đao

Chương 2127: Lòng còn sợ hãi (1)




Đó là mấy chục tỷ năm tích lũy lại.



Sức mạnh này chỉ có tự những viên Tinh thần đó... mới có thể thật sự phóng ra ngoài.



Hợp thành Thiên Tự Thần Văn - tinh thần quyết, hình thành một bộ chiến y rực rỡ chói mắt bảo vệ cơ thể Sở Mặc.



Bầu trời trong nháy mắt hoàn toàn bị đắm chìm vào trong trận chiến!



Lúc này, trên vòm trời xa xôi vang lên những tiếng sấm liên tiếp, cả mảng lớn sấm sét giáng xuống, biểu thị thiên kiếp Tổ cảnh của Kỳ Tiêu Vũ đã chuẩn bị kết thúc.



Nhân vật mạnh mẽ cả người được phủ trong ánh sáng vội vàng hấp tấp muốn tiến về phía Sở Mặc, muốn cướp Kỳ Tiêu Vũ đang trong thiên kiếp ra.



Sở Mặc không nói một lời, cũng hoàn toàn thể hiện ra toàn bộ chiến lực của mình. Mặc dù không phải đối thủ của nhân vật mạnh mẽ này nhưng đối phương muốn bước qua hắn thì nhất thời không làm được! Sinh linh đó nổi giận. Mỗi chiêu của y đều làm cả bầu trời phải khiếp sợ, làm nơi này vốn đã hỗn loạn càng trở lên loạn cào cào cả lên. Đến cuối cùng, ngay cả con sông thời gian cũng bị y đánh tới. Bởi vì đạo hạnh của đôi bên đều quá cao, cho nên xuất hiện con sông thời gian này hoàn toàn khác với trước kia Sở Mặc đã từng thấy.



Lần này dòng sông thời gian nhìn qua vô cùng rõ ràng, đa số sinh linh ở bên trong đều có thể nhìn rõ được.



Có sinh linh cường đại hình người sừng sững đứng trên đỉnh triều, cầm Thanh Đồng Cổ Mâu đã rỉ sét, ánh mắt u lãnh nhìn về phía Sở Mặc. Xem ra, muốn tùy thời để ra tay. Có quái vật đang lăn lộn trong dòng sông thời gian, như là một con cá cực kỳ lớn, thân nó dài đâu chỉ triệu dặm thôi? Cả người như ẩn như hiện, tản ra luồng sóng hùng hồn lại khủng bố.



Đối với dòng sông thời gian, mỗi tu sĩ đều có lý giải của riêng mình. Nhưng có một điều được tất cả mọi người công nhận. Đó là phàm là sinh linh xuất hiện trong dòng sông thời gian đều đã từng thực sự tồn tại.



Bọn họ bây giờ chắc chỉ còn lại một dấu ấn ở lại trong dòng sông thời gian, nhưng uy lực của dấu ấn đó lại không hề yếu hơn khi họ còn đỉnh cao. Cho nên, một ngày gặp trên dòng sông thời gian, hầu như sinh linh nào cũng sẽ rất cẩn thận kiêng dè. Nhưng cao thủ toàn thân tỏa ra ánh sáng này lại giống như không thèm để ý, chuyên tâm muốn đột phá vòng phong tỏa của Sở Mặc, nhằm về phía Kỳ Tiêu Vũ.



Bởi vì nếu không ra tay nữa, một khi Kỳ Tiêu Vũ hoàn toàn vượt qua thiên kiếp thì mất đi ý nghĩa rồi.



Y muốn cướp là cướp đạo quả khi độ kiếp kìa!



Con sông thời gian rất dài rất dài trong hư không, không thể nhìn thấy điểm cuối. Sinh linh ở trong đó cũng không biết bao nhiêu mà đếm. Mỗi người trên người đều tản ra sóng khí tức dao động làm người tacảm thấy chấn động.



Cao thủ toàn thân tản ra ánh sáng gầm thét, muốn ép Sở Mặc vào trong dòng sông thời gian. Một khi bị kéo vào đó thì sẽ hoàn toàn biến mất trên đời này. Sở Mặc cũng không phải chưa từng thấy. Cho nên, hắn nghiến răng, liều mạng chống lại, cơ bản không bị dồn về phía dòng sông thời gian.




Đúng lúc này, từ bên trong dòng sông thời gian, đột nhiên có một người đàn ông trung niên cả người mặc long bào vàng óng. Người đàn ông kia giống như đế vương ở nhân gian, tản ra ánh sáng vô tận lại lạnh như băng, cầm một tỳ ấn ở trong tay, đánh thẳng về phía người toàn thântản ra ánh sáng.



Thấy bóng người đó, toàn thân Sở Mặc cũng run lên. Tuy là từ trước tới nay chưa từng gặp nhưng trong lòng lại trong giây lát có cảm giác huyết mạch tương liên.



Hoàng tộc thuỷ tổ sao?



Tâm trạng Sở Mặc cũng run lên.



Ầm! Cái tỳ ấn kia đánh thẳng vào người toàn thân tỏa ra ánh sáng, nổ ầm một tiếng.



Cơ thể của tên đó khẽ run lên, tiếp đó, ánh sáng trên cơ thể y trở nên hơi mờ đi, sau đó rốt cục cũng lộ ra đường nét của y.



Tuy là vẫn không thấy rõ tướng mạo lắm, nhưng có thể nhìn ra đó không phải là người!




Là một con quái vật hình người toàn thân là vảy màu đen huyền.



Sau khi bị tỳ ấn nổ trúng, con quái vật hình người đó rít lên mộttiếng, một chiêu đánh về phía người trung niên mặc long bào.



Bóng dáng kia soạt một cái, lùi về trong dòng sông thời gian. Từ đầu đến cuối không hề nói câu nào. Nhưng trong lòng Sở Mặc lại vô cùng cảm động, mắt của hắn ứa nước, rất muốn nói chuyện với sinh linh đó. Nhưng hắn biết, sinh linh này sẽ không liên hệ với hắn. Bởi vì một ngày như vậy sẽ bị nhiễu loạn toàn bộ thời không.



Chỉ tùy tiện ra thôi đã có nguy hiểm cực lớn.



Cho nên, Sở Mặc chỉ có thể thừa dịp công kích của đế vương làm sinh linh hình người trong nháy mắt lơi lỏng mà lần nữa huy động sứclực toàn thân, muốn dùng pháp khí hung ác công kích sinh linh hình người.



Ùng ùng!



Lúc này, một tia sấm sét màu vàng kim cuối cùng dị thường vĩ đại giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng về phía Kỳ Tiêu Vũ.




Cho đến lúc này, Kỳ Tiêu Vũ mới lấy pháp khí cổ ra, giống mư một mặt gương nhỏ đối kháng với tia sấm sét đó.



Ầm. Thiên lôi đánh thẳng vào mặt trên pháp khí cổ hình gương, pháp khí chợt trầm xuống phía dưới, rơi xuống mấy ngàn dặm. Nhưng ở trên đỉnh đầu cách Kỳ Tiêu Vũ hơn trăm dặm... đã dừng lại.



Chùm sấm sét ở phía xa như đã bổ hết lên người Kỳ Tiêu Vũ. Thủy Y Y bị dọa không nhẹ, con ưng khổng lồ cũng dùng cánh ôm lấy ngực của mình, sau đó nhìn về phía Sở Mặc. Con ưng khổng lồ thầm nghĩ trong lòng: Nhân loại này... thậm chí ngay cả sinh linh cảnh giới Thái thượng cũng có thể chống cự được, thật mạnh mẽ đến mức không gì hơn nổi.



Chiến y thần văn trên người Sở Mặc lóe ra ánh sáng vàng. Trong cơthể của hắn, tinh thần lực bàng bạc làm cho ngay cả đối diện với sinh linh cảnh giới Thái Thượng cũng nửa khắc không làm gì được.



Dòng sông thời gian cũng ngày càng rõ ràng. Trên bầu trời vô cùng mênh mông dường như chịu ảnh hưởng của dòng sông thời gian, bắt đầu xảy ra một chút dị biến.



Thậm chí sinh linh vốn rất yếu, ngẫu nhiên đi qua chỗ dòng sông thời gian lộ ra cũng trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.



Ầm! Một tia sấm sét cuối cùng tan thành mây khói.



Trên trời cao xuất hiện dị tượng cực mạnh, quấn lấy cơ thể Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nhàng phiêu dật.



Kỳ Tiêu Vũ rốt cục đã vượt qua thiên kiếp Tổ cảnh, thành công bước vào Tổ cảnh.



Lúc này, sinh linh mọc toàn vảy mày đen trên mình lạnh lùng nhìn thoáng qua Sở Mặc, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.



Vù! Dòng sông thời gian biến mất.



Bên trong có sinh linh nỗ lực bò ra ngoài, trong nháy mắt dòng sông thời gian biến mất, sinh linh đó bị nghiền nát...



Cả bầu trời cao vẫn vô cùng hỗn loạn. Sở Mặc lẳng lặng đứng ở nơi đó, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.