Thí Thiên Đao

Chương 2092: Huynh muội (1)




Sở Mặc cũng giang hai cánh tay. Sau đó, hai người nhẹ nhàng ômmột hồi. Cái ôm này không liên quan gì tới tình cảm. Chỉ là biểu đạt một nỗi cảm khái trong lòng.



Bọn họ không biết chuyện như vậy trước kia có từng xảy ra trong lối đi chưa, nhưng ít ra là họ chưa từng nghe nói đến.



Điều này phải cần duyên phận thế nào, mới có thể thúc đẩy cuộc gặp mặt ngày hôm nay chứ!



Sở Sở mang theo Sở Mặc trực tiếp tiến vào giữa trận pháp dưới đất bên dưới phủ thành chủ. Sau đó, dựa theo cách làm mà Lạc Hồng Nhạn bày cho, trực tiếp khởi động mọi trận pháp. Hơn ba vạn tầng trận pháp hoàn toàn vận hành!



Nơi này liền biến thành một thế giới đóng kín tuyệt đối!



Sở Mặc dùng thần niệm dò xét một cái, phát hiện ra trận pháp này khủng bố không gì sánh nổi, khoảnh khắc liền cảm thấy áp lực khó lòng tưởng tượng.



- Đừng khinh địch đi thăm dò. Đây là nơi an toàn nhất trong cả tòa thành này. Cả lối đi ước chừng cũng… không tìm được nơi nào an toàn hơn chỗ này nữa rồi.



Sở Sở nói. Sở Mặc nhớ tới động phủ nọ của Quách Xương, thầm nghĩ: Vẫn có chứ!



- Tính tuổi tác thì nhất định ta là chị ngươi!



Sở Sở vẫn còn cảm thấy khúc mắc chuyện này. Nàng cho rằng đây là chuyện cần phải làm rõ ràng. Bởi hơn hai trăm năm nay nàng rất muốn có thêm một em trai hay em gái, nhưng đáng tiếc chính là nàng vẫn luôn lẻ loi một mình.



Tuy quan hệ của nàng với đường muội Sở Thanh rất tốt, nhưng chung quy lại vẫn không phải là chị em ruột, còn kém một tầng.



- Không thể tính như vậy.



Sở Mặc nói.



- Sở Thanh có phải chị họ ngươi không?



Sở Sở hỏi.



Sở Mặc hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu:



- Là chị họ ta.





- Nàng là em họ ta!



Sở Sở đắc ý nói. Sở Mặc không nhịn được giật giật khóe môi nhìn Sở Sở:



- Không không không, không được tính như thế, cha mẹ ở thế giới kia của ngươi cũng không gặp phải trở ngại gì, khác biệt rất lớn với thế giới của ta.



- Ngươi nói đi.



Lúc này Sở Sở đã dùng vẻ mặt của chị gái để nói chuyện. Chị ngươi là em gái ta! Thì ngươi không phải em trai ta thì là gì?




- Lúc mẹ ta sinh ta mới hai mươi mấy tuổi.



Sở Mặc từ tốn nói. Trong nháy mắt, Sở Sở liền choáng váng, ngơ ngác nhìn Sở Mặc:



- Tính như thế mà cũng được ư?



- Đương nhiên.



Vẻ mặt Sở Mặc vô cùng đắc ý.



Sở Sở nhìn Sở Mặc với vẻ mặt câm nín:



- Không phải nên tính theo tuổi tác sao?



Sở Mặc làm ra bộ dạng cao thâm:



- Thời gian là gì?



Lĩnh vực thời gian khá thâm ảo, dù là tu sĩ đã thành đạo cũng khó lòng nghiên cứu triệt để sự thần bí ẩn chứa trong thời gian. Cho nên khi Sở Mặc ném vấn đề này ra liền khiến cho Sở Sở hơi sửng sốt, sau đó mới nói:



- Thời gian… đương nhiên là năm tháng trôi qua. Đây là quá trình. Nói thí dụ như ta muốn lớn lên thì dùng bao nhiêu ngày…




Nói đến đây, Sở Sở cũng có chút không nói được nữa.



Bởi vì khái niệm “ngày” thì mỗi vũ trụ lại đều khác nhau!



Nói thí dụ như nơi lối đi này, một ngày trong lối đi dài đằng đẵng.



Trên bầu trời của lối đi có rất nhiều mặt trời. Cái gọi là mặt trời chẳng qua chỉ dùng để nói tới những ngôi sao tỏa ra nhiệt lượng nói chung. Khái niệm mỗi ngày này dù cứ tính mặt trời mọc rồi lặn là một ngày, nhưng vị trí khác nhau thì thời gian một ngày dài ngắn cũng không giống nhau.



Nói thí dụ như năm xưa khi Sở Mặc còn ở nhân giới của đại vực Viêm Hoàng, một ngày chẳng qua chỉ gồm mười hai canh giờ. Khi đó, từ lúc mặt trời mọc lên, lặn xuống rồi lại mọc lên chính là mười hai canh giờ. Nhưng khi Sở Mặc tới Linh giới, thì thời gian một ngày cũng đã kéo dài vô hạn rồi. Khả năng đã biến thành bốn mươi tám canh giờ so với nhân giới. Nhưng trên thực tế, Linh giới vẫn gọi một ngày là có mười hai canh giờ. Rồi tới Tiên giới, thời gian này lại càng dài, sau đó là Thiên giới, thời gian một ngày càng thêm dài dằng dặc.



Cho nên, nhân giới mới vẫn cứ lưu truyền một câu nói cổ: Một ngày trên trời bằng một năm tại nhân gian.



Nhưng ở Thiên giới, người ta vẫn chỉ gọi một ngày là có mười hai canh giờ mà thôi. Tuy nhiên, so với nhân giới, mỗi một canh giờ đều dài hơn rất nhiều. Nhưng khi ngươi đã sống lâu trong môi trường này rồi thì cũng không cảm thấy một ngày dài như vậy nữa.



Ngay cả người tu hành tu vi cao thâm cũng không thể nào lý giảitriệt để sự cao thâm ẩn chứa trong thời gian được.



Lại nói nơi như lối đi, một ngày ở đây thậm chí sẽ dài bằng mấy năm thậm chí là mấy chục năm so với nhân giới khi xưa của Sở Mặc!



Sở Sở xạm mặt nhìn Sở Mặc, bĩu môi nói:




- Ý ngươi là, cha mẹ nào khi sinh chúng ta càng trẻ thì người đó càng lớn?



- Ừ, đúng đúng đúng, ý của ta chính là như vậy.



Sở Mặc cười híp mắt nhìn Sở Sở:



- Gọi anh đi. Sở Sở dở khóc dở cười nhìn Sở Mặc:



- Ngươi muốn làm anh đến vậy sao.



- Ta rất muốn làm anh ngươi.




Sở Mặc nói với vẻ sâu xa.



Sở Sở bỗng sửng sốt, nhẹ nhàng nhìn Sở Mặc, rồi êm giọng nói:



- Được, vậy cứ coi như ngươi là anh đi, về sau ngươi phải bảo vệ ta. Ca ca!



- Em gái ngoan, ca ca nhất định sẽ bảo vệ ngươi!



Sở Mặc thành thật nhìn Sở Sở. Sở Sở cười khúc khích:



- Có anh… có vẻ cũng không tệ. Thực ra từ nhỏ ta luôn nghĩ, phải chi bản thân có một người anh trai. Lúc nào cũng mơ mộng rằng, nếu có anh trai thì tốt biết bao, hắn có thể bảo vệ ta, cưng chiều ta, còn có thể chắn gió che mưa cho ta. Mặc kệ có bất cứ chuyện gì, hắn cũng xông lên ngăn đằng trước. Mà ta thì chỉ cần ngoan ngoãn theo đuôi anh trai là được rồi.



Nói đến đây, Sở Sở khẽ than một tiếng:



- Lúc mẹ sinh ta thì theo tuổi tác lúc đó đã hơn một trăm tuổi rồi. Ngươi biết rồi đấy, người tu luyện cũng không coi trọng tuổi tác cho lắm. Sở Mặc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:



- Hình như bây giờ… mẹ cũng hơn một trăm tuổi thì phải.



- Mẹ bên kia?



Sở Sở giương đôi mắt to tròn nhìn Sở Mặc.



Sở Mặc như có điều cần suy nghĩ nói:



- Trước khi ta rời khỏi La Thiên Tiên Vực có cử hành một buổi lễ kết hôn. Là ta cùng cha mẹ đồng thời làm, bọn họ cũng phải vượt qua rất nhiều trắc trở, năm đó khi cha mẹ ở bên nhau thì chưa từng mặc áo cưới. Sau đó, hai anh em họ ngồi đó, Sở Mặc bắt đầu giảng giải cho Sở Sở nghe những gì mình đã trải qua.



Sở Sở lẳng lặng nghe, trên mặt lúc thì lộ ra vẻ lo lắng, lúc thì oán giận, đôi khi lại mỉm cười thật vui.



Đối với sự phản bội của dòng thứ hoàng tộc, sự tiên đoán tại thế giới kia, cùng với những gì mà Sở Mặc gặp phải sau này, Sở Sở đều tỏ ra giận dữ mãnh liệt.