Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 5




"Bùm" một cái, lỗ tai Tang Gia Ý rực đỏ, lông tuyến một mảnh nóng hổi.

Giản Tế vừa dùng khăn lông khô ráo xoa mái tóc ướt sũng của bản thân, vừa đọc tin nhắn trên di động.

Dòng chữ "Đang nhập......" bên trên WeChat xuất hiện lặp đi lặp lại, gõ cả nửa ngày.

Giản Tế phì cười, cậu ấy viết một bài văn ngắn luôn sao?

Thật ra Giản Tế rõ ràng không có gì ý khác.

Anh thực sự rất thích đứa nhỏ đó, vừa ngoan vừa dễ chọc.

Chẳng qua kiểu thích này lại không phải kiểu thích của tình yêu, loại cảm xúc như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện nơi anh.

Mà hiển nhiên Tang Gia Ý cũng sẽ không hiểu lầm, suy cho cùng người cũng chưa từng gặp mặt, làm sao có thể có nhiều tâm tư như vậy được?

Giống như cậu, cũng thích thầy Vũ Tế đó thôi!

Nghĩ đến đây, cậu có chút ngượng ngùng hỏi:

【Tang Tang: Là vì thích truyện của tôi sao?】

Đây là lý do hợp lý nhất mà cậu nghĩ đến, dẫu sao cậu cũng là vì thanh âm của người ta mà mới thích đối phương.

Giản Tế trên thực tế vẫn chưa từng đọc một quyển:......

【Dữ Kỳ: Không phải, là vì bản thân cậu, cậu rất tốt】

Tang Gia Ý cầm di động ngốc tại chỗ, bởi vì bản thân...... cậu?

Trong nháy mắt, niềm vui sướng cùng một vài cảm xúc không biết tên dâng lên.

Bởi vì cậu? Cậu tốt...... chỗ nào?

Di động lại rung một cái:

【Dữ Kỳ: Không còn sớm, vẫn chưa ngủ sao?】



Lúc này Tang Gia Ý mới hoảng hồn, ý thức được bản thân có khả năng sẽ quấy rầy đối phương:

【Tang Tang: Nghỉ ngơi ngay đây ạ, thầy Vũ Tế, ngủ ngon】

【Dữ Kỳ: Ngủ ngon】

-

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân sắp đến kỳ hạn rồi hay không, gần đây Giản Tế sẽ thường hay mơ thấy ông ngoại đã mất.

Mơ thấy đối phương ôm anh cười hòa ái, rõ ràng ở trên thương trường là một người sát phạt quyết đoán như vậy, lại vì anh mà tự thân xuống bếp.

Hồi còn nhỏ, Giản Tế sống ở Giản gia không tốt lắm, là ông ngoại đưa anh về bên cạnh mình.

Nuôi dưỡng anh thành người, dạy anh vẽ tranh viết chữ.

Đối với Giản Tế mà nói, anh chỉ có một mình ông ngoại là người thân.

Thế nhưng một lão tiên sinh đức học vẹn toàn như vậy, lại cứ bị đứa con gái duy nhất luôn được cưng chiều lừa gạt hết thảy.

Đến nỗi bây giờ, đồ của ông ngoại anh cũng bị giữ lại ở nhà họ Giản.

Một lần nữa tỉnh lại từ trong mộng, Giản Tế nhìn nhìn di động bên tủ đầu giường, mới 3 giờ rạng sáng.

Đầu anh đau muốn nứt, nửa ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Có lẽ là mặt mũi của lão tiên sinh trong mộng quá mức hiền từ, đến mức khiến cho Giản Tế sinh ra một loại cảm xúc mãnh liệt, đồ của ông ngoại anh tuyệt đối không thể rơi vào người nhà họ Giản.

Nếu đồ vốn là của Giản gia, anh có thể đoạt lấy hết, tựa như hiện tại, Giản gia đã bị anh khống chế chặt chẽ trong tay.

Nhưng cố tình, người đàn bà kia lại qua đời trước, lập ra cái di chúc như vậy, rõ ràng bà ta biết, Giản Tế căm ghét hôn nhân.

Bà ta hận Giản gia, hận đều mỗi một người, hiển nhiên bao gồm cả đứa con trai duy nhất, thế nên bà ta đưa ra một vấn đề khó khăn như vậy, khiến cho bọn họ phải đấu tranh cướp đoạt.

Ngón trỏ của Giản Tế nhẹ nhàng gõ lên chỗ đầu gối uốn cong của bản thân, đáy mắt là một mảnh tối tăm và lạnh nhạt.

Nếu...... người nhà họ Giản chết hết rồi, có phải chỉ còn mình anh có thể kế thừa phần gia sản đó hay không?

Giản Tế nhẫn tâm nghĩ.

Thời điểm lệ khí quanh người anh càng ngày càng nặng, di động đang yên tĩnh tối đen bên trong phòng vang lên một cái.

Mặt mày Giản Tế không thay đổi nhấn mở ra xem, phát hiện là đứa nhỏ nào đó rạng sáng bị đói tỉnh, dậy kiếm ăn rồi đăng lên vòng bạn bè.

【Tang Tang: Đói xỉu~】

Phía dưới kèm theo một tấm ảnh mì gói đóng hộp, bốc khói trắng nóng hôi hổi.

Thời điểm chụp ảnh hẳn là dùng bằng tay phải, trong lúc vô tình còn chụp dính non nửa đoạn tay trái.

Làn da dưới ánh đèn trắng phát sáng, tay thoạt nhìn rất nhỏ, ngón tay sạch sẽ nhỏ dài, kéo lên bên trên, là một đoạn cổ tay nhỏ thiên gầy.

Thoạt nhìn thật sự quá gầy.

Giản Tế không khỏi nhớ tới bộ dạng của đối phương lúc gặp mặt ở Vân Lang Các trước đây, thời điểm đứng trong gió lạnh, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp mang theo vài phần tái nhợt, lại gầy, phảng phất như gió thổi một cái liền bay.

Vẻ bệnh tật trên mặt rõ ràng, xem ra cơ thể có vẻ không tốt lắm.



Nghĩ đến đây, Giản Tế không nhịn được mềm lòng một chút, thật khiến người đau thương.

Chờ lúc di động báo thức 3 phút mì gói vang lên, Tang Gia Ý tắt di động đi.

Chuông báo vừa mới tắt, tiếng chuông giọng nói bên trong WeChat lại đột nhiên phá lên, Tang Gia Ý sợ tới mức xém chút nữa quẳng luôn điện thoại.

Thời điểm nhìn thấy ghi chú bên trên là thầy Vũ Tế, cậu sửng sốt.

"A lô?" Tang Gia Ý không biết vì sao mà bỗng nhiên giờ này đối phương còn chưa đi ngủ, vì sao lại bất thình lình gọi điện thoại cho cậu.

Cậu có chút khẩn trương.

"A lô."

Thanh âm bên kia điện thoại rất khẽ, xung quanh yên lặng tĩnh mịch, thời điểm mang theo một chút khàn khàn vang lên giữa đêm khuya càng tăng thêm vài phần dịu dàng lưu luyến, chọc cho ngón tay để trên mặt bàn của Tang Gia Ý nhịn không được hơi hơi co rúm lại.

"Đói bụng à?"

Bên kia hỏi han tự nhiên, tựa như giữa bọn họ là quan hệ bạn bè thân thiết, hoàn toàn không giống như người xa lạ mới thêm bạn mấy hôm trước.

Tang Gia Ý nhìn mì gói còn đang bốc hơi nóng trước mặt, nghĩ hẳn là đối phương đã nhìn thấy trong vòng bạn bè của mình.

Vì thế cậu thành thật "Vâng" một tiếng.

Thanh âm có chút dịu dàng lại vang lên lần nữa: "Ăn mấy cái đó không lành mạnh, không tốt cho cơ thể lắm, tôi nhờ người đem đồ ăn qua cho cậu, địa chỉ của cậu......"

Nói tới đây, Giản Tế vi diệu ngừng lại, bắt đầu cảm thấy có phải bản thân xen vào việc của người ta rồi hay không, nào đến lượt mình quản nhiều như vậy?

Hơn nữa, đối với đối phương mà nói, tính ra bọn họ biết nhau còn chưa tới một tuần, mà địa chỉ lại là thông tin rất riêng tư.

Anh đang định sửa miệng, đưa phương thức liên hệ của đầu bếp cho cậu, đến lúc đó Tang Gia Ý tự mình gọi điện thoại nói rõ với đầu bếp là được.

Nhưng bên kia gần như là chỉ ngừng hai giây, liền vội vội vàng vàng nói: "1701 đơn nguyên* 2, tòa 4 Tân Lan Uyển!"

Giản Tế chầm chậm chuyển động cổ, kinh ngạc bật cười.

Sau đó anh vừa gửi tin nhắn cho nhà hàng, vừa bảo: "Có chút lòng cảnh giác nào không thế? Ai kêu cậu cho cậu cũng nói hết à?"

Tang Gia Ý: "Không phải, người khác sẽ không cho."

Giản Tế kéo khóe miệng: "Tôi có gì đặc biệt hử, không phải cũng là người lạ thôi sao?"

Tang Gia Ý chớp đôi mắt, nói rất chân thành: "Bọn họ nói anh rất nhiều tiền -- siêu nhiều tiền, tôi không có khả năng bị nhắm tới gì cả."

Ý cười trong mắt Giản Tế càng thêm rõ ràng: "Vậy ai nói nhất định phải nhắm tới tiền, không phải còn có người sao?"

Tang Gia Ý đẩy mì gói lên phía trước một chút, cũng không định ăn nữa.

Cậu cực kỳ nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Tôi lớn lên rất xấu, cũng không nhắm nổi người tôi đâu."

Đối phương nói quá chắc chắn, phảng phất như đang miêu tả một sự thật, giảng giải một chân lý.

Giản Tế sửng sốt, sau đó cười như không cười mà hồi tưởng một chút bộ dạng của đối phương.

Chỉ đơn giản hình dung bằng hai chữ, đẹp mắt.



Còn không phải là đẹp mắt bình thường, mà nhìn thoáng qua, tuyệt đối sẽ không quên cái kiểu đẹp này.

Nói tới đây, tay Tang Gia Ý đặt trên mặt bàn khẽ động đậy, cậu bắt đầu có hơi tò mò về diện mạo của thầy Vũ Tế.

Sau đó thanh âm ở bên kia phảng phất có hơi suy sụp vang lên: "Thật sao? Tôi cũng không dễ nhìn, rất không dễ nhìn."

Tang Gia Ý vốn chỉ nói giỡn lập tức liền ngây dại, cũng không biết có nên nói thật hay không, tay chân hơi luống cuống.

Có, có phải cậu chọt trúng chỗ đau của người ta không vậy?

Sau đó Giản Tế liền nghe thấy thanh âm bên kia hoảng loạn muốn chết, thậm chí còn hơi cà lăm:

"Không, không liên quan, tôi siêu khó coi, nhất định còn khó coi hơn anh, với, với lại diện mạo cũng không phải là tất cả, giọng của thầy Vũ Tế siêu hay, rất nhiều người thích anh, mọi người cũng không để ý diện mạo như vậy đâu."

Giản Tế nhịn cười: "Cảm ơn, tôi cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều." Sợ nói thêm cái gì sẽ bại lộ mất, anh vội vàng lảng sang chuyện khác, "Nhà hàng đó cách nhà cậu rất gần, phỏng chừng sẽ giao đến mau thôi, chờ một lát là được."

Tang Gia Ý thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng: "Cảm ơn thầy Vũ Tế."

Chờ cúp điện thoại rồi, Tang Gia Ý mới có chút ảo não, cậu sai rồi, cậu không nên nói xằng nói bậy về vấn đề diện mạo.

Như lời Giản Tế nói thật mau, thức ăn gần 20 phút đã đưa đến, một người đàn ông trung niên mặc tây trang kính cẩn đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý đặt lên trên bàn, nhìn logo trên bao bì, nhà hàng này chính xác là ở phụ cận nhà cậu, nhưng cậu nhớ rõ đây là một nhà hàng tư nhân cao cấp, không giao bên ngoài.

Cậu không khỏi lại tò mò sâu thêm một chút đối với thầy Vũ Tế, đây hẳn là không phải cứ có tiền là có thể làm được đâu.

Giản Tế bên kia mang theo ý cười cúp điện thoại, cảm xúc âm u nguyên bản đã hoàn toàn biến mất.

Không biết vì sao, anh đột nhiên nhớ tới cái chủ ý bậy bạ đó của Đường Trạch Vũ đề xuất lúc trước --

Tìm một người, theo như nhu cầu, thỏa thuận kết hôn.