Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 21




Sau đó Tang Gia Ý nhấc di động từ bên tai ra, liền nghe thấy tiếng thét điên cuồng chói tai của Vu Tranh ở đầu bên kia.

Tiếng lớn tới mức, cho dù Tang Gia Ý không mở loa ngoài, Giản Tế bên cạnh cũng nghe thấy.

Tang Gia Ý chỉ chỉ di động của mình, ngửa đầu nói với Giản Tế: "Ngư Ngư nghe thấy giọng của anh."

Giản Tế "ừ" một tiếng, sau đấy lên tiếng chào hỏi với đầu dây bên kia: "Chào cậu."

Ống nghe bên kia im lặng một giây, rồi lập tức điềm đạm nho nhã: "Chào, chào thầy Vũ Tế ạ."

Đối đãi với người bên ngoài, Giản Tế luôn không nói nhiều lắm, anh chỉ gập ngón tay ủn ủn hai má Tang Gia Ý: "Em nói chuyện đi, tôi đi nấu cơm cho em."

Đợi người vừa đi mất, Vu Tranh bên kia đã hoàn toàn ngây dại, như là đang ở trong mộng:

"Trời đất, không ngờ cậu và thầy Vũ Tế kết hôn rồi, thế mà hoàn toàn không có tin tức gì."

Tang Gia Ý mới vừa há miệng, đầu bên kia đã lại ngơ ngẩn mở miệng:

"Trời ơi, giờ thầy Vũ Tế còn tự thân làm cơm cho cậu."

Tang Gia Ý bèn ngậm miệng luôn, cậu muốn nói, thầy Vũ Tế làm cơm thật sự siêu ngon luôn đó.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không kể lại chuyện thỏa thuận kết hôn này, dù cũng chẳng phải là không tin tưởng Vu Tranh.

Mà do cậu và Giản Tế cũng là nhân vật nửa thuộc về công chúng, nếu như có chút tiếng gió lọt ra, sẽ xảy ra thêm nhiều chuyện phiền phức.

Ví dụ như Giản Thế Phàm, một mực tin rằng bọn họ kết hôn giả, chỉ khổ nỗi là không có chứng cứ.

Cho nên càng để ít người biết chuyện "thỏa thuận" này càng tốt.

Vu Tranh ở bên kia kích động kể: "Xem như fan CP của hai người ship đến thật luôn rồi này!"

"Fan CP?"

"Phải đó, từ sau livestream《Nguyệt Thượng Mi Sáo》lần trước, fan CP của Tang Tử và Giản Tế liền xuất hiện, dù sao người ta cũng đập cho cậu hơn một trăm vạn, còn không phải là ấn đầu bắt người ta ship à?"

Đợi sau khi cúp điện thoại, Tang Gia Ý mới lên Weibo, tìm kiếm từ khóa, quả nhiên trông thấy có người đang thảo luận, thậm chí còn lập cả một cái siêu thoại CP Vũ Tản[1].

[1] 雨伞 là dù che mưa.

Tang Gia Ý phản ứng một hồi, mới biết là, chữ "Tang" đó của cậu đã biến thành "Tản*", CP gọi là Vũ Tản.

(*) Tang đọc là /sāng/, còn Tản là /sǎn/

Cậu kinh ngạc nhìn tranh đồng nhân của fan vẽ trong siêu thoại.

Hử....... mọi người đâu có biết cậu và thầy Giản Tế lớn lên trông thế nào, sao vẽ được nhỉ?

Mà cái bức tranh đó, Tang Gia Ý nhìn sao cũng thấy không phù hợp lắm --

Một thiếu niên tai mèo bị một người đàn ông trần nửa thân trên cường thế chặn trên sô pha, trong tay thiếu niên cầm một cây bút lông vũ, sau đó...... viết chữ lên vai của người đàn ông ở trên thân cậu.

Người đàn ông bên trên cao lớn rất nhiều, cơ bắp trên người thon khỏe, căng chặt rõ ràng, cùng với thiếu niên tai mèo có hình thể kém hơn rõ rệt.

Bên trong tai trái của người đàn ông đeo một cái tai nghe màu đen, sợi dây bên dưới quấn một vòng quanh cổ tay của bản thân, lại cuốn lấy đầu ngón tay của thiếu niên.

Hả, đúng rồi, quần cộc của thiếu niên tai mèo đâu? Vì sao cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi rộng thùng thình vậy?!

Tang Gia Ý run tay dùng tài khoản phụ của mình bình luận ở bên dưới:

【Ba cộng một: Đánh liều hỏi một câu, người nào là Tang Tử đại đại thế?】

Rất nhanh, chủ post đã trả lời cậu:

【Thời điểm Vũ Tản do* không cần dù nhỏ: Tất nhiên là bé mèo nhỏ kia rồi! Với lại trong tay Tang Tử đại đại còn cầm bút, tác giả đó! Không phải rõ lắm ư?】

(*) "Do" ở đây là tiếng Anh nhé.

Tang Gia Ý suýt chút nữa không thở nổi một hơi, sau đó lại hỏi một vấn đề tự chuốc lấy nhục:

【Ba cộng một: Tại sao phải vẽ Tang Tử thành mèo?! Dựa vào đâu mà Tang Tử chính là người nằm dưới?! Mấy bạn có căn cứ không?!】

【Thời điểm Vũ Tản do không cần dù nhỏ:??? Hôm livestream đó, chả phải ảnh đại diện của Tang Tử đại đại là một bé mèo Ragdoll à? Hơn nữa vừa nghe giọng, rõ công thụ luôn rồi!】

Tang Gia Ý...... không thể phản bác.

Sau đó cậu tiếp tục kéo xuống dưới, đã trông thấy truyện đồng nhân của CP Vũ Tản.

Ể...... rất nhiều play, khẩu vị còn nặng hơn cả cậu viết.

Tiếp đó cậu lui ra để hòa hoãn một tí, rồi lại trở vào.

Hay lắm, cái bức tranh khiêu d.âm của truyện đồng nhân đó, đã chớt rồi.

Tang Gia Ý không ngờ rằng, trong siêu thoại CP Vũ Tản toàn mấy thứ như này.

"Xem gì đó? Ăn cơm thôi."

Ngay khi thanh âm của Giản Tế vang lên bên cạnh cậu, Tang Gia Ý giật nảy mình, xém chút nữa quẳng luôn cả di động đi.

Giản Tế nhìn Tang Gia Ý chột dạ một cái, híp mắt: "Em đang xem cái gì?"

Lỗ tai Tang Gia Ý có hơi đỏ ngồi vào bên bàn ăn, một bên lắc đầu nói: "Không xem gì cả......"

Thấy người không sẵn lòng nhiều lời, Giản Tế cũng không nhắc tới nữa.

"Đúng rồi, thầy Vũ Tế, anh chuẩn bị đi đâu để thu âm《Nguyệt Thượng Mi Sáo》, vẫn là phòng thu cá nhân của anh ạ?"

Giản Tế nhướng đuôi mày, bây giờ lại là "thầy Vũ Tế" rồi.

Anh hỏi ngược: "Em thì sao, có phải bình thường vẫn chạy đến Phòng làm việc Voice không?"

Tang Gia Ý gật đầu: "Vâng, bởi vì phải thảo luận kịch bản với chị Tiểu Nguyệt, mặt đối mặt sẽ tiện hơn, với lại đa số các thầy CV đều thuộc Phòng làm việc Voice."

Giản Tế cầm di động của mình qua: "Vậy tôi cũng đến Voice nhé, tôi bảo Cận Phi chuẩn bị phòng thu âm cho tôi."

Anh không quá thích việc có người ở bên cạnh lúc thu âm.

Tang Gia Ý liền nở nụ cười: "Vậy có khi rất nhiều người sẽ trông thấy anh đấy."

Gửi tin nhắn xong rồi, người đàn ông liền đặt điện thoại xuống: "Sao nào? Tôi không được gặp người à?"

"Không phải thầy Vũ Tế mang mặt nạ thần bí à, mọi người đều tò mò lắm, nếu anh xuất hiện trước nhiều người như thế, hẳn là mọi người sẽ rất phấn khích."

Giản Tế ở đối diện mỉm cười: "Cái này không sao cả, tác phẩm của tôi cũng chẳng tính là nhiều mấy, chỉ là hứng thú, không muốn tiến quá sâu vào giới này."

Tang Gia Ý mới cười rồi định bụng nói gì đó, di động cạnh tay đã rung lên một cái.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là lớp trưởng thời đại học của mình:

【Lớp trưởng: Bạn học Tang Tang, năm nay là năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, bọn tôi chuẩn bị tổ chức một buổi họp mặt bạn học, muốn tới không?】

Tang Gia Ý vừa định từ chối, bên kia đã gửi đến tin thứ hai:

【Lớp trưởng: Tới nhé, giáo sư Lý cũng tới】

Ngón tay Tang Gia Ý khựng lại, sau đó hồi đáp:

【Tang Tang: Được nha】

Dường như trông thấy vẻ mặt khác thường của Tang Gia Ý, Giản Tế hỏi: "Sao thế?"

"Tối ngày mốt tôi phải đi tham gia họp mặt bạn học đại học."

Tay Giản Tế dừng lại: "Là chỉ có bạn học cùng lớp em thôi à?"

"Còn có giáo sư của chúng tôi nữa."

Giản Tế gác đũa, rút miếng giấy ăn, anh vẫn chưa quên, cái người theo đuổi dai như đỉa kia là cháu trai của giáo sư.

Vẻ mặt anh không có gì khác thường, chỉ cười nói: "Đi đi, chơi vui nhé, đến lúc đó nhớ gửi địa chỉ chỗ ăn cơm cho tôi một cái."

-

Ngày thứ hai, Giản Tế ngồi trong văn phòng, nghe trợ lý Trần ở bên cạnh báo cáo lộ trình tiếp theo cho anh.

"Tối mai ngài cần ăn cơm với Vương tổng của Khoa học kỹ thuật Trí Hàng......"

Giản Tế nhìn địa chỉ mà đứa nhỏ gửi qua trên di động, đưa tay ngắt lời thư ký Trần một lát:

"Thay đổi địa điểm ăn cơm một chút, hẹn lại ở Thính Tương Hiên."

"Vâng ạ."

Nghĩ một hồi, Giản Tế lại gửi tin nhắn cho Tang Gia Ý ở bên kia:

【Dữ Kỳ: Tên người đặt phòng là gì?】

Tang Gia Ý không hiểu lắm câu hỏi này của Giản Tế để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời tên của lớp trưởng.

Nhìn tên WeChat "Tang Tang" nguyên bản của Tang Gia Ý ở bên kia, ngón tay Giản Tế hơi động, đổi ghi chú thành "Hựu Hựu", giờ mới thấy thuận mắt.

Đợi tới ngày hôm sau, cuối cùng Tang Gia Ý mới hiểu được câu hỏi đó của Giản Tế có ý gì.

Thời điểm Tang Gia Ý đi vào căn phòng xa hoa to lớn, còn hơi kinh ngạc.

Thính Tương Hiên là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, bình thường chỉ tới ăn một bữa đơn giản cũng muốn xuất huyết.

Lần này bởi vì là buổi gặp mặt đầu tiên sau một năm tốt nghiệp của mọi người, lại đón giáo sư Lý tới ăn cơm, hiển nhiên muốn chuẩn bị tốt một chút.

Sau khi trưng cầu ý kiến của các bạn học trên lớp, lớp trưởng Tiêu Tiêu mới quyết định đặt ở đây.

Tiêu Tiêu gọi Tang Gia Ý một tiếng: "Tang Tang, tới đây ngồi nè."

Đợi sau khi người ngồi xuống, Tiêu Tiêu nhỏ giọng sáp lại: "Có phải hết hồn lắm đúng không? Tui cũng sợ xỉu, lúc tui tới, quản lý liền nói phòng tui đặt được nâng lên hạng VIP."

Tang Gia Ý đang suy tư, Tiêu Tiêu vẫn còn phỏng đoán: "Sẽ không phải là giáo sư Lý thấy chúng ta đãi khách không có ý tứ, nên lén làm thế nhỉ?"

Tang Gia Ý còn chưa kịp nói gì, giáo sư Lý đã cùng một đám bạn học tiến vào.

Hơn nửa năm không gặp, thời gian chẳng dài cũng không tính là ngắn, tình nghĩa ngày xưa vẫn còn nhớ rõ như in, một đám người chào hỏi nhau thân thiết.

Giáo sư Lý cười rồi ngồi vào bên cạnh Tang Gia Ý: "Tiểu Ý à."

Tang Gia Ý thấy Lý Trì Hạ không đi theo bên cạnh giáo sư Lý, vi diệu mà thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chào giáo sư Lý ạ."

Giáo sư Lý ngồi xuống liền hỏi Tiêu Tiêu: "Phòng này em đặt à? Sao mà tốn kém thế? Bữa này thầy mời nhé, mấy đứa nhỏ bọn em ăn một bữa thỏa thích."

Nghĩ đến suy đoán mới ban nãy của mình, Tiêu Tiêu hơi trợn tròn mắt: "A? Không cần, không cần đâu ạ, vẫn là để bọn em mời đi."

Sau khi giáo sư Lý đi ra nhà vệ sinh, có người không kiềm được nhỏ giọng trách móc.

"Ban đầu lúc nói đặt ở đây, tôi đã hơi phân vân rồi, ai mà biết đặt ở chỗ đắt tiền như vậy?"

"Đúng là sĩ diện hão."

"Tiêu Tiêu, điều kiện nhà cậu tốt, nhưng cả đám bọn tôi toàn là người bình thường mới tốt nghiệp, một bữa này chúng ta chia đều ra, cũng quá đắt rồi ấy."

......

Tiêu Tiêu vừa tức vừa oan, nói cô vô cớ nâng hạng phòng thì thôi đi, dẫu sao cô quả thực cũng không biết đây là tình huống gì.

"Ban đầu lúc tôi nói chọn một quán phổ thông, mấy cậu bảo phải mời giáo sư Lý, nên chọn chỗ tốt một chút, rồi toàn nói tới Thính Tương Hiên, tôi mới đặt ở đây."

Vẻ mặt Tang Gia Ý nhàn nhạt vỗ vỗ bả vai Tiêu Tiêu, một bữa này đối với cậu mà nói thì không có gì, lúc cậu vừa định nói mình mời bữa này, cửa đã bị đẩy ra.

Quản lý tiến vào, lia mắt nhìn bên trong phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt chắc chắn dừng lại trên người Tang Gia Ý, đi qua phía cậu, tiếp đó khom người cung kính nói:

"Tang tiên sinh, chào buổi tối, tiên sinh của ngài và ông chủ của chúng tôi là bạn bè, biết ngài và các bạn học ăn cơm ở bên đây, cho nên mới nâng hạng phòng, hy vọng tối nay ngài chơi thật vui vẻ, sếp nói, bill tối nay cứ tính trên người sếp."

Mặc dù quản lý nhìn như đang nói chuyện với Tang Gia Ý, thực ra giọng lại để cho mỗi một người đều nghe thấy.

Cho nên ánh mắt của mọi người bỗng chốc dừng lại trên người Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý: "......"

Không đúng! Này cũng phách lối quá rồi!

Hơn nữa đây là cái phương pháp cổ hủ gì vậy? Tang Gia Ý cảm thấy...... có hơi mắc cỡ, cái kiểu ngón chân móc đất ấy.

Có bạn học ngạc nhiên nói: "Tang Tang, cậu kết hôn rồi?"

Giáo sư Lý mới từ nhà vệ sinh ra cũng sững sờ tại chỗ: "Tiểu Ý, con kết hôn rồi?"

Biết ông nội mình phải đi ăn một bữa chung với các bạn học trên lớp, Tang Gia Ý nhất định cũng sẽ tới.

Cho nên mặc dù giáo sư Lý đã ra lệnh cấm Lý Trì Hạ làm phiền Tang Gia Ý, sau mặt hắn vẫn đi theo tới.

Dẫu sao ông nội hắn cũng sẽ không hoàn toàn ngó lơ thể diện của hắn, đuổi hắn ra ngoài.

Kết quả vừa bước vào phòng đã như bị sét đánh.

Vì thế, tất cả mọi người liền nghe thấy một tiếng kêu lạc giọng ở cửa phòng: "Cái gì? Em kết hôn rồi?!"