Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 994: Truyền cho ngươi một chút tu vi (2)




Nghe thấy lời ấy, tiểu tạp dịch Tô Bạch lảo đảo, suýt chút nữa ngã nằm trên mặt đất.

"Tiểu Bạch, ngươi sao thế Tiểu Bạch? ?"

Dịch Phong giật mình, vội vàng đi lên đỡ lấy Tô Bạch.

Nào biết sau khi Tô Bạch đứng lên, bắp chân vẫn còn đang không ngừng run rẩy.

Hắn dùng tay ôm lấy tim, khó khăn mở miệng hỏi: "Đại nhân, ngài ngài ngài vừa mới nói... Muốn ăn cái gì?"

"Chính là con chim đen một màu ở trên trời kia"

Dịch Phong nháy nháy mắt, nghi ngờ nói: "Ăn một con chim, mà khiến ngươi sợ đến vậy?"

Tô Bạch nâng tay đố trân, bờ môi tái nhợt nói: "Đại nhân, ngài không thể có ý nghĩ này nữa!"

"Vì sao?"

Dịch Phong không hiểu: "Chẳng phải chỉ là một con quạ đen thôi sao, cả ngày kêu oa oa ở trên nóc phòng, lão tử đã sớm khó chịu À1 rồi.

Tô Bạch tuyệt vọng ngửa đầu.

Đại nhân, rốt cuộc ngài có biết thứ ngài muốn ăn là cái gì không?

Đây chính là chim thần trấn tông của chúng ta đó -- "Thất Thải Hắc Ô" đó!

Từ lúc hắn bảy tuổi đã đi vào tông môn, bài học đầu tiên, chính là liên quan đến Thất Thải Hắc Ô này và truyền thuyết tông môn.

Căn cứ vào ghi chép.

Thất Thải Hắc Ô này, là cùng một đời với lão tổ khai tông, nó đã tồn tại cùng với cơ nghiệp tông môn to lớn.

Cho dù là sau khi lão tổ quy tiên, Thất Thải Hắc Ô cũng vẫn như cũ thủ ở đây, trở thành thần thú thủ hộ Bách Luyện tông.

Tuy Thất Thải Hắc Ô này tính tình thô bạo, náo cho tông môn chướng khí mù mịt, thậm chí mỗi tháng đều sẽ ăn mấy đệ tử, khiến cho trong tông môn có không có ít người thầm oán.

Nhưng dù sao nó cũng là thần thú thủ hộ, cộng thêm bối phận rất cao, thực lực cường đại.

Cho dù là tông chủ và đại trưởng lão cũng không dám trêu chọc, mà chỉ đành phải buông xuôi bỏ mặc.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch hít sâu một hơi.

Để cho bản thân mình trấn định lại.

Nếu như nói tất cả những thứ này cho Dịch Phong, chỉ sợ rằng hắn cũng sẽ sợ run lên, cả kinh đến ngã nhào trên đất đi?

Dù sao.

Tuy thân phận Dịch Phong cao quý là phu quân của tông chủ, nhưng tu vi không cao, sợ rằng thực lực cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu.

Nếu như biết bối cảnh của Thất Thải Hắc Ô, còn không phải là bị hù dọa cho nguy hiểm tính mạng đi?

Vì không muốn khiến cho Dịch Phong chấn kinh, Tô Bạch hiển lạnh quyết định che giấu, chỉ là cười khổ thuyết phục.

"Đại nhân, ta thấy vẫn là đừng nên ăn."

"Vì sao không được ăn?"

"Lẽ nào chỉ là một con quạ đen mà ta cũng không được ăn sao?"

Dịch Phong nhảy dựng dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Tô Bạch.

Nói: "Đi! Nhúng nước nhổ lông con quạ đen đó cho ta, hầm một nồi thật ngon, ta phải ăn một bữa thịnh soạn!"

Đã rất lâu hắn không được ăn thức ăn mặn rồi, trong miệng rất nhạt nhẽo vô vị.

Bây giờ, trong đầu đều là canh qua.

"Đại nhân của ta!" Tô Bạch gấp đến dậm chân: "Cho dù ngài thật sự muốn ăn, ta cũng không có bản lĩnh bắt nó cho ngài..."

Đây chính là thần thú đó, sao có thể để cho một tạp dịch như hắn đánh thắng?

Đoán chừng còn chưa động thủ, tự bản thân hắn đã bị Thất Thải Hắc Ô ăn trước rồi.

"Không có bản lĩnh bắt con quạ đen đó?"

Dịch Phong nhìn Tô Bạch, vẻ mặt thở dài: "Vậy thì ngươi cũng quá yếu đi!"

Nghe vậy, Tô Bạch lập tức đen mặt lại.

Đại nhân của ta, cũng không phải là ta yếu, mà là Thất Thải Hắc Ô này quá mạnh, cho dù là tông chủ đến cũng không được!

Nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt đáng thương của Tô Bạch.

Cộng thêm mấy ngày này, tiểu tử này rất tận tâm tận lực phục vụ mình.

Dịch Phong nghĩ đến mình có thể dùng hệ thống, tiêu hao chút khí vận, truyền cho hắn một chút tu vi, để cho hắn dễ làm việc cho mình.

Nghĩ đến đây, Dịch Phong ngồi lại trên ghế nằm.

"Ngươi đến đây, ta truyền cho ngươi một chút tu vi, để ngươi có thể dễ dàng túm được con qua đen thối kia"

"Hả??"

Tô Bạch có chút choáng váng.

Mặc dù không tin, nhưng Tô Bạch vẫn tiến lên theo bản năng.

Dịch Phong mở hệ thống ra, tiêu hao một điểm khí vận, chĩa thằng về phía Tô Bạch.

Ngay sau đó.

Tô Bạch trợn mắt không tin được.

Xương cốt trong cơ thể hỗn loạn liên tục kêu răng rắc.

Huyết dịch toàn thân chảy nhanh gấp trăm lần.

Sau lưng không ngừng thả khí vang trời.

Chỉ cần thở mấy hơi công phu, hắn liền cảm thấy cơ thể mình nhẹ tựa lông hồng.

Dường như có thể bay lên bất cứ lúc nào.

"Đây... đây... đây... là..."

Cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, đại não Tô Bạch hoàn toàn bị chập mạch.

Nhưng Dịch Phong lại nghĩ rằng truyền thụ cho Tô Bạch chưa đủ.

Dù sao chỉ tốn một điểm khí vận, mất mát một chút tu vi thôi.

"Truyền thêm vậy."

Tốn có vài điểm khí vận mà thôi.

Dịch Phong suy nghĩ một chút rồi lại tiêu tốn thêm ba điểm khí vận.

Lần thứ hai truyền qua cho Tô Bạch.

rầm rầm rầm!

Trong thoáng chốc, mái tóc Tô Bạch tung bay, làn da lấp lánh kim quang, cảm giác khí huyết dâng trào khắp người.