Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 992: Một người đối mặt với tất cả phiền toái




"Trong thời gian tiếp theo đây, ngươi phải cẩn thận, bởi vì bọn họ sec không từ bỏ ý đồ, sau này nhất định còn có hành động khác."

Tiếp đó, Thi Thanh Vũ còn nói thêm: "Đương nhiên, có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi xảy ra bất kỳ vấn đề gì"

"Đi xuống nghỉ ngơi trước đi"

Nói xong, Thi Thanh Vũ quơ quơ tay ngọc, lệnh cho thuộc hạ dẫn Dịch Phong ra ngoài.

Dịch Phong được sắp xếp ở trong một đình viện nhỏ.

Nháy mắt, đã qua mấy ngày.

Vốn dĩ có mấy đệ tử được sắp xếp phục vụ hắn, nhưng mà thời gian không đến một ngày, tất cả chạy hết, chỉ còn lại một đứa trẻ mơ mơ hồ hồ.

Không chỉ như vậy, mấy ngày nay hắn đi đến chỗ nào cũng gặp phải đủ lời đàm tiếu và sự khinh thường.

Ví dụ như, nói hắn là kẻ phế vật.

Cái gì mà đường đường tông chủ Bách Luyện tông, Thi Thanh Vũ thiên tài vạn năm khó gặp thế mà lại tìm một kẻ phế vật làm phu quân.

Hay ví dụ như kêu gào, Dịch Phong là một kẻ phế vật như thế dựa vào cái gì mà có được sự ưu ái của Thi Thanh Vũ.

Thậm chí, còn có người nói ra muốn khiêu chiến với Dịch Phong.

Có thể nhìn ra được, trong đó có sự trợ giúp của những trưởng lão kia.

Dù sao, có Thi Thanh Vũ ở đây, bọn họ cũng không dám ngoài sáng trong tối động thủ với Dịch Phong.

Vì thế, chỉ có thể sử dụng biện pháp bên ngoài này, lợi dụng dư luận để dồn áp lực xuống Dịch Phong, khiến hắn tự động lộ ra sơ hở.

Chỉ hỏi đáp một chút, dưới tình huống toàn tông đều là lời đàm tiếu khiêu khích và đàm luận, có mấy người có thể chịu đựng được áp lực như vậy, để cố gắng giữ tâm trạng bình thường?

Mà vừa hay.

Dịch Phong chính là một người như vậy.

Áp lực dư luận.

Không tồn tại.

Trong lòng hắn chỉ có tiền.

Mà ở trong chủ điện Bách Luyện.

Thi Thanh Vũ ngồi trên thượng thủ, người áo đen cung kính đứng thẳng ở một bên.

"Đừng nói, tiểu tử này cũng rất đáng tin, bên ngoài có đủ loại khiêu khích với hắn bay đầy trời, mà hẳn chẳng them để ý đến một chút, mỗi ngày đều chỉ uống rượu câu cá" Người áo đen cười nói: "Lúc trước ta còn thật sự sợ tiểu tử này không chịu được áp lực, bỏ gánh giữa đường không làm nữa, bây giờ ngược lại là ta nghĩ nhiều rồi"

"Ừm!"

Thi Thanh Vũ nghiêm túc gật đầu, nói: "Chỉ cần kiên trì một tháng là được rồi, chỉ cần một tháng sau ta thuận lợi tiếp nhận truyền thừa tông chủ, thì chính là chuyện ván đã đóng thuyền"

Nói đến đây.

Khóe miệng nàng hơi cong lên.

Thế nhưng, một khắc sau, sắc mặt nàng mãnh liệt trắng bệch một mảng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Không hay rồi."

Sắc mặt nàng trầm xuống, vội vàng tự phong bế mấy huyệt vị của chính mình.

"Tông chủ, người đây là?"

Sắc mặt người áo đen lo lắng.

"Bởi vì mới đột phá không lâu, cảnh giới bất ổn nên bị phản phệ!"

Sắc mặt Thi Thanh Vũ nghiêm túc nói.

"Vậy người..."

Người áo đen dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng.

"Tình hình rất nghiêm trọng, e rằng cần bế quan mấy ngày" Sắc mặt Thi Thanh Vũ nghiêm túc nói: "Hơn nữa ta còn cần ngươi hộ pháp"

"Nhưng mà, nhưng mà nếu như người và ta cùng bế quan, tiểu tử kia phải làm sao bây giờ?"

Sắc mặt người áo đen nặng nề nói: "Một tháng cuối cùng này là thời khắc quan trọng, đám người Tôn Tử Minh sẽ tuyệt đối không buông tha, tuyệt đối sẽ không ngừng hành động"

"Thực lực, uy vọng, cống hiến với tông môn bọn họ đều không lay động được người, chỉ có động tay ở chỗ Dịch Phong, một khi chỗ Dịch Phong xảy ra vấn đề, vậy thì tất cả cố gắng của chúng ta chẳng phải là uổng phí sao?"

Thi Thanh Vũ nhíu mày thật chặt.

Do dự.

Nhưng vừa muốn nói chuyện, thì lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người mệt mỏi đi không ít.

Thấy thế, người áo đen vội vàng đỡ lấy Thi Thanh Vũ.

"Bỏ đi tông chủ, nhìn người như thế này, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian bế quan ổn định thương thế trước đã." Vẻ mặt người áo đe lo âu nói: "Dù sao không có chuyện gì quan trọng hơn so với thân thể của người."

Thi Thanh Vũ cắn chặt hàm răng, thần sắc có chút không cam lòng.

Nhưng nhìn vào tình hình bên trong cơ thể, bây giờ nàng không thể không bế quan.

"Vậy được, trước khi bế quan ngươi gọi Dịch Phong đến đây một chuyến!"

Sau khi do dự một lúc, nàng đưa ra quyết định nói.

"Được, ta lập tức đi ngay."

Người áo đen nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã dẫn Dịch Phong đến bên trong chủ điện.

Chỉ là trong nháy mắt Dịch Phong đi đến này, thương thế của Thi Thanh Vũ càng thêm nghiêm trọng, đến cả khuôn mặt cũng đã trắng bệch thành tờ giấy.

Nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ chờ đợi Dịch Phong đến.

"Ngươi làm sao thế?" Dịch Phong thấy thế, không nhịn được hỏi.

"Ngươi không cần quản nhiều như vậy." Sắc mặt Thi Thanh Vũ khó coi dặn dò: "Nói ngắn gọn, thời gian mấy ngày tiếp theo ta không thể không bế quan, Hắc Ảnh cũng cần giúp ta hộ pháp"

"Vì thế trong thời gian kế tiếp, chúng ta không có thời gian chú ý đến ngươi"

"Mà đám người Tôn Tử Mi nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, vì thế ngươi cần phải một mình đối mặt với tất cả mọi phiền toái."

"A"

Dịch Phong mơ hồ trả lời.