Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 957: Toàn thể đứng lên




Vô số người lại lần nữa chìm vào tuyệt vọng, bọn hắn lúc này, ngay cả chết cũng không làm được! Chỉ có thể ngoan ngoãn để tên đại ma đầu này nuốt chửng.

Nhóm người Tô Vân Vận, sức mạnh sinh mệnh thậm chí đã khô kiệt, sắp chết.

Còn về chủ thượng ma ảnh, thân hình còn lớn hơn Thiên Chi Tiên Điện, mắt thấy đã sắp hấp thu xong khí vận, mở cái miệng khổng lồ hỗn độn, lực hút cực lớn muốn nuốt chửng tất cả mọi người vào bụng.

"Khánh à, ngươi nói xem con trùng lớn này ghê tởm không, toàn thân đen thui, chẳng khác gì than đen"

Chính vào lúc này, không gian trong hư không chấn động, thình lình nhìn thấy, một bộ xương khô mặc hắc bào, một con chó, một con rết, một con gấu đen lớn và cả một linh thể đang lơ lửng, bước ra từ trong vết rách không gian.

Bộ xương khô hắc bào vung tay, lực hút khủng khiếp như muốn nuốt chững trời đất, lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Như thể một cơn gió thoảng qua.

"Lâu hộ pháp!"

Các đệ tử, tuy sinh mệnh nguy cấp, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy Lâu Bản Vĩ, chớp mắt chấn động tinh thần!

"Đám tiểu gia hỏa các ngươi, thật sự khiến bổn tra nam thất vọng!"

"Chỉ có chút chuyện nhỏ, còn ảnh hưởng đến thời gian trêu chọc nữ nhân của ta!"

Nghe vậy.

Trong số các đệ tử, những người còn duy trì ý thức đều cúi đầu, vẻ mặt ảo não và áy náy.

"Bỏ đi bỏ đi!"

Lâu Bản Vĩ toàn thân mặc hắc bào, đứng thẳng trong hư không, hắc bào nghiêm nghị, cực kì uy phong.

Vừa phất tay, như một làn gió thoảng qua, hắc khí trên người các đệ tử cùng nhóm cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, nháy mắt tan biến.

Ngạo Khánh ở bên cạnh, vung nắm tay lên tạo không khí: "Đại ca lợi hại!"

Nhóm người Linh Vương và con rết bên cạnh, cũng đồng loạt tiếp lời: "Đại ca lợi hại!

Cảm nhận hắc khí quấn quanh cơ thể biến mất, bọn hắn đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng, không còn bị trói buộc nữa.

"Cao thủ này là ai? Mạnh quá, vừa phất tay đã cứu chúng ta"

"Đúng vậy, lẽ nào đây là sư tôn mà các tiền bối nhắc đến?"

"Không phải, các ngươi không nghe thấy sao, vừa rồi Tô Vân Vận tiền bối gọi là Lâu hộ pháp."

"Cái gì? Hộ pháp, vậy mà còn có hộ pháp?"

"Quan trọng nhất là, đối diện với lời quát mắng của hắn, hơn chín mươi vị đại năng vậy mà đều cúi đầu, mặc cho hắn dạy dỗ."

Cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, đều nhìn về phía Lâu Bản Vĩ trên bầu trời, cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng trong lòng bọn hắn đều rất rõ ràng, nhất định lại là một đại lão mà bọn hắn phải ngưỡng vọng.

"Đám tiểu gia hỏa các ngươi chữa trị trước đi, để ta giải quyết con trùng thối này."

Lâu Bản Vĩ nói với nhóm người Ngô Trường An.

"A ~ Mấy tiền bối này trong mắt của hộ pháp, vậy mà chỉ là tiểu gia hỏa."

Nghe Lâu Bản Vĩ nói, những cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, lại lần nữa hít khí lạnh.

Mà trên trời cao, chủ thượng ma ảnh nhìn chằm chằm Lâu Bản Vĩ, nổ nụ cười dữ tợn, ngạo nghễ nói: "Cuối cùng ngươi đã đến."

"Ô? Nói như vậy, ngươi biết ta sẽ đến à?"

Lâu Bản Vĩ liếc nhìn người trước mặt.

Chẳng phải là Phá Thiên Đạo lần trước khóc lóc xin tha, còn nói mình vẫn còn là bảo bảo sao?

"Haha, đương nhiên."

"Bởi vì đây đều là ván cờ mà bổn tọa đã bố trí, trước tiên nuốt chửng khí huyết của đám kiến hôi này, ngưng luyện cơ thể không tệ cho ta, rồi lại luyện hóa khí vận, nâng cao thực lực của ta, như vậy thực lực của ta sẽ vượt xa ngươi."

"Bước thứ hai ngươi sẽ đến cứu đám kiến hôi này, bổn tọa lại nuốt chửng ngươi."

"Tất cả mọi thứ, toàn bộ đều nằm trong tầm khống chế của bổn tọa, hahahaha!"

Chủ thượng ma ảnh cười lớn, toàn bộ ma khí vô biên đều bị gã hấp thu, thân hình cao lớn trăm ngàn vạn trượng, khí thế ngút trời!

Cùng tiếng cười lớn của gã, giữa trời đất, vô số phép tắc ngưng tụ thành từng sợi dây xích màu đen, dây xích muốn trói Lâu Bản Vĩ lại.

Uy áp của dây xích phép tắc màu đen kia, khiến vô số cường giả ở hiện trường, chỉ mới nhìn thôi, toàn thân đã run rẩy.

"Dây xích đen phép tắc thật khủng khiếp, hộ pháp đại nhân có thể đố được không?"

Vào thời khắc này, trong lòng ất cả mọi người đều nảy sinh suy nghĩ như vậy.

Bây giờ bọn hắn mới thật sự chứng kiến uy lực khủng khiếp khi chủ thượng ma ảnh ra tay, run rẩy kịch liệt dưới duy áp của xích đen phép tắc kia.

Bọn hắn xôn xao nhìn về phía Lâu Bản Vĩ, muốn biết Lâu Bản Vĩ có phản ứng gì.

Vốn dĩ bọn hắn nghĩ, Lâu Bản Vĩ hẳn sẽ toàn lực ứng phó.

Ai mà ngờ Lâu Bản Vĩ xùy một tiếng, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn khinh miệt.

"Ngươi là đồ rác rưởi, lần trước đã muốn bóp chết ngươi, không ngờ ngươi còn nhảy nhót vui vẻ như vậy, làm màu trước mặt bổn tra nam?"

"Khánh à, ngươi nói gặp phải con trùng thối này thì nên làm gì đây?"

Lâu Bản Vĩ nhìn về phía Ngạo Khánh.

"Đại ca, loại người này cứ đánh chết cho xong" Ngạo Khánh chậm rãi nói.

"Có lý."

Lâu Bản Vĩ không nói nhảm nữa, một tay chộp thẳng qua đó.