Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 949: Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì (2)




Những người này tập trung với nhau, cho dù đánh rắm e rằng cũng đủ khiến tiên khí trở nên thịnh vượng hơn.

"Các hạ đến từ tiên châu nào?"

Hướng Thiên Nam xoa hai tay, hỏi Nhật Nguyệt tiên cảnh bên cạnh.

"Tại hạ đến từ tiên châu Trung Hiền, đi theo Tiêu Chiến đại nhân, không biết các hạ thì sao?" Nhật Nguyệt tiên cảnh kia hồi.

"Haha, ta đến từ tiên châu Tỉnh La, đi theo Tô huynh, à không, đi theo Tô đại nhân." Hướng Thiên Nam cười nói.

"Chúng ta đến từ tiên châu Quỳnh Bích, đi theo Trì đại nhân, gặp qua chư vị." Bên cạnh, lại có vài cao thủ Nhật Nguyệt tiên cảnh đến chào hỏi.

"Ha ha ha, chư vị hạnh ngộ hạnh ngộ"

"Sau này chúng ta, là người một nhà, mọi người hãy chiếu cố lẫn nhau"

"Nhất định nhất định"

"Haha, sau này liên lạc nhiều hơn, qua lại nhiều hơn"

Nhóm người chào hỏi xôn xao náo nhiệt, các đại nhân bên trên tình như thủ túc, những kẻ đi theo như bọn hắn, tất nhiên cũng phải hòa mình với nhau.

Rất nhanh, bọn hắn đã xưng huynh gọi đệ.

Cùng lúc khi xưng huynh gọi đệ, cũng không quên tự hào thổi phồng bản lĩnh của "đại nhân" nhà mình.

Trương Nhân Dũng lúc này chỉ dám nhìn từ xa, hoàn toàn không dám đến gần, tự giác giữ khoảng cách.

Bởi vì ông ấy hiểu, bản thân mình hoàn toàn trèo cao không nổi với nhóm người này.

Nhưng chính vào lúc này, trên boong phi thuyền, tập thể chín mươi chín người bay về phía ông ấy.

Thấy vậy, Trương Nhân Dũng vội vàng hành lễ "Trương Nhân Dũng, gặp qua chư vị đại nhân"

Ông ấy vừa cúi người, một luồng sức mạnh nhu hòa nhẹ nâng ông ấy lên.

"Trương bá bá không cần khách sáo"

Tô Vân Vận dẫn đầu khẽ nói, tự tay dìu ông ấy.

Trương Nhân Dũng trợn mắt được yêu thương mà lo sợ, không ngờ cường giả như vậy, thế mà lại gọi ông ấy là Trương bá.

"Trương bá không cần kinh hoảng như vậy, sư muội Mạc Thiên Cơ của ta đã suy diễn tình cảnh Vân Vũ sư tỷ bị bắt, đồng thời cũng biết Vân Vũ sư tỷ luôn ở chỗ của bá, được bá bá quan tâm yêu thương."

"Nếu ông là bá bá của Vân Vũ sư tỷ, vậy sư huynh đệ chúng ta gọi ông một tiếng Trương bá, cũng là chuyện nên làm"

Nói rồi.

Tô Vân Vận khẽ cúi người với ông ấy, những sư huynh đệ sau lưng cũng như vậy.

Thấy thế, Trương Nhân Dũng hoảng sợ vạn phần, xòe hai tay ra.

Ông ấy có tài đức gì, có thể khiến những cao thủ này tôn kính ông ấy như vậy.

Còn chưa đợi ông ấy lên tiếng, Tô Vân Vận đã hạ lệnh.

Nhóm người phía sau nghe vậy, vung tay lên, mấy chục viên đan dược rơi vào tay Trương Nhân Dũng.

"Người nhà bá tuy sinh cơ tan đi, nhưng linh hồn vẫn chưa tiêu tán, cho người đã chết uống đan dược này, có thể tỉnh lại, có lẽ cảnh giới sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng có thể sống lại"

Hoa Đà nói xong, gương mặt cũng lộ vẻ tiếc nuối, chuyện chết đi sống lại này, nếu sư tôn ở đây, e rằng chỉ là cái phất tay, mà hắn ta tuy cũng có thể khiến người ta sống lại, nhưng vẫn còn nhiều hạn chế.

Có điều chuyện này với Trương Nhân Dũng mà nói, đã đủ để kinh hãi rồi.

Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói lời cảm tạ, lại có một đệ tử am hiểu pháp trận bay vút lên trời, tự tay giúp Trương gia bố trí pháp trận.

"Có pháp trận này, trừ phi là cảnh giới Chân Tiên tấn công, nếu không sẽ đảm bảo Trương gia của bá vĩnh viễn không phải lo lắng"

Tô Vân Vận giải thích.

"Chân Chân Chân Tiên?"

Đầu lưỡi Trương Nhân Dũng xoắn xuýt.

Nhưng Tô Vân Vận lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ đồ giao vào tay ông ấy.

"Đây là hơn trăm món tiên khí đỉnh cấp, bá cầm lấy đi!"

Hơn trăm món tiên khí đỉnh cấp?

Vừa nghe.

Trương Nhân Dũng ngơ ngác.

Ông ấy ngây người rất lâu rất lâu, chờ khi lấy lại tinh thần, phát hiện nhóm sư huynh đệ đã đưa hơn ngàn cao thủ Nhật Nguyệt tiên cảnh, lên phi thuyền từ lâu, không thấy bóng dáng.

Thiên Chi Tiên Điện.

Ngang qua ranh giới một phương, lớn hơn không ít so với mấy tiên châu gộp lại.

Nhìn từ xa, chỉ thấy thiên môn cực lớn vắt ngang phía trước Tiên Điện.

Trước thiên môn, vô số khóm mây đủ màu sắc bay lơ lửng, sương mù lượn lờ, vạn ánh kim quang sặc sỡ, mây trắng phun ra làn sương tím.

Mà hai bên thiên môn, vài đại trụ bạch ngọc đứng sừng sững, hình rồng vảy vàng chói mắt quấn quanh thân trụ.

Phía sau thiên môn, là mấy cây cầu mây, những con hạc đầu đỏ sặc sỡ đang bay lượn trên cầu, cực kì hoành tráng, không khác gì tiên giới trong truyền thuyết.

Xung quanh Thiên Chi Tiên Điện, vô số cao thủ tuần tra khoác lên mình khôi giáp màu đen.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện mặt mũi ai nấy đều dại ra, hai mắt vô thần, giống như cái xác không hồn, lại tựa như bị đoạt mất linh hồn.

Mà trong đại điện tiên cung được tầng mây bao phủ, từng sợi hắc khí như những con trùng nhỏ, bám trên cung điện, như thể mang theo điểm xấu, khiến nội bộ của cả tiên điện, có chút u ám.