Mười mấy người kia khinh thường nhìn Giang Trừng, tuy trong lòng biết rõ Giang Trừng là phó châu chủ, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian trên người hắn ta, nhân lỗ hổng ngắn kia vào thành quan trọng hơn.
Mười mấy người trực tiếp bay vào chủ thành.
Nhưng vừa bay đến cửa thành.
"Đứng lại"
Một tiểu binh mặc giáo bỗng nhiên xuất hiện, tay cầm trường mâu, mặt không biểu cảm đứng trước lỗ hổng ngăn cản bọn hắn.
"Tô Nghiêm Cẩn?"
Giang Trừng đang tuyệt vọng thấy vậy, lại lần nữa dâng lên chút hi vọng.
"Chỗ ta có hai món tiên khí đỉnh cấp, Tô huynh lấy trước đi"
Giang Trừng nói rồi, bàn tay vung lên, chẳng dám che giấu, lấy bảo vật áp dưới đáy hòm của mình ra, đưa cho Tô Nghiêm Cẩn.
Cùng lúc này.
Hắn ta nhanh chóng lấy bùa truyền tin, nháy mắt liên lạc Hướng Thiên Nam.
Hướng Thiên Nam đang bế quan nghe thấy động tĩnh lúc này vừa xuất quan.
Sau khi ra ngoài, lập tức bị chấn kinh.
Cả chủ thành Tinh La như tận thế kéo đến!
Đồng thời, Giang Trừng truyền tin đến.
"Châu chủ, trước cửa thành số chín, mười mấy cường giả của tiên châu Đại Nhật đang cưỡng chế đột nhập pháp trận bảo vệ cửa thành của chủ thành"
"Thuộc hạ và Tô Nghiêm Cẩn đang ngăn cản bọn hắn, ngài mau đến đi"
Hai câu của Giang Trừng, đơn giản truyền đạt lại tình huống một cách rõ ràng.
"Tô Nghiêm Cẩn?"
"Tô Nghiêm Cẩn là ai?"
Hướng Thiên Nam lập tức ngây ngốc.
"Tô Nghiêm Cẩn là tiểu binh cửa sổ chín của chúng ta, là tiểu binh lần trước tan làm đúng giờ, khi ngài và thuộc hạ đến tuần tra." Giang Trừng vội vàng nói.
"Cái quỷ gì vậy?"
"Giang Trừng ngươi đang đùa ta à?"
"Ngươi cùng một Địa Tiên ngăn cản? Cho dù thành bị phá, ngươi cũng đừng nạp mạng, mau chóng trở về cho ta."
Hướng Thiên Nam sốt ruột nói, vẻ mặt ngơ ngác.
Giang Trừng này, không muốn sống nữa sao?
Kéo một Địa Tiên đánh mười mấy tên Nhật Nguyệt tiên cảnh?
Đây chẳng phải là tặng đầu người à?
Đồng thời ông ta cũng không dám làm lỡ thời gian, tiên nguyên bao phủ toàn thân, nhanh chóng bay về phía cửa sổ chín.
"Giang Trừng, ngươi nhất định không được chết."
"Ngươi phải sống sót"
Lòng Hướng Thiên Nam nóng như lửa đốt, Giang Trừng là phó châu chủ, cũng là hảo hữu nhiều năm của ông ta, trong lòng ông ta rất sốt ruột, cầu nguyện Giang Trừng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Mà trước pháp trận, Tô Nghiêm Cẩn nhìn hai món tiên khí đỉnh cấp kia, cực kì khó chịu.
Hắn ta vốn dĩ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhìn hai món tiên khí đỉnh cấp này, chân mày trực tiếp cau chặt.
Hai thứ rác rưởi này đặt trong tay hắn ta, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
"rác rưởi."
Tô Nghiêm Cẩn thật sự quá khó chịu, trực tiếp ném hai món tiên khí đỉnh cấp trong tay mình đi.
Giang Trừng vừa bẩm báo xong tình huống với Hướng Thiên Nam quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy cảnh này.
Hắn ta lập tức ngây ngốc.
"Trời ạ!"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi đang làm gì vậy? Đó là thứ để giữ mạng đấy!
"Lần này chúng ta chết chắc rồi."
Giang Trừng nhìn hai món tiên khí đỉnh cấp bị ném đi, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Một nỗi tuyệt vọng nháy mắt bao phủ hắn ta.
Cho dù trong lòng biết thực lực Tô Nghiêm Cẩn không tệ, nhưng cũng không đến mức có thể tay không chống lại mười mấy người đâu nhỉ?
Thấy vậy, mười mấy tên Nhật Nguyệt tiên cảnh kia cau mày.
Bọn hắn tự nhiên đã sớm biết tiểu binh này không phải người tầm thường.
Có điều, bọn hắn cũng chẳng thấy nghiêm trọng, cho dù thực lực khi trước tiểu binh này thể hiện không tệ, nhưng chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của mười mấy người bọn hắn chắc.
Kết ấn động thủ.
Rõ ràng bọn hắn không muốn lãng phí thời gian.
Hàng chục đòn tấn công lớn mạnh, trực tiếp hội tụ với nhau, hệt như mặt trời, đánh thẳng về phía hai người Tô Nghiêm Cẩn và Giang Trừng.
Trong mắt mười mấy người đó tràn ngập lạnh lùng.
Cho dù mạnh hơn nữa, lẽ nào còn có thể đỡ nổi đòn tấn công của mười mấy người?
Từ xa, Hướng Thiên Nam đuổi đến cũng nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này.
"Giang Trừng!"
"Tiểu lão đệ!"
"Phó châu chủ!"
Nhóm người ở hiện trường, đều cực kì kinh hoảng nhìn về phía hai người Giang Trừng, đối mặt với đòn tấn công của mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, sắc mặt mỗi người đều mang theo vẻ tuyệt vọng.
Đòn hợp kích liên thủ của Nhật Nguyệt tiên cảnh chói mắt như mặt trời, càng lúc càng đến gần.
Trực tiếp nuốt chửng hai người Giang Trừng và Tô Nghiêm Cẩn.
"Không!"
Ỗ phía xa, Hướng Thiên Nam cật lực hét lên.
Giang Trừng, hảo hữu nhiều năm của hắn cứ chết đi như vậy sao.
Ông ta không thể chấp nhận được.
Khó thổ công tâm, bỗng nhiên nôn máu, thời khắc này cả người Hướng Thiên Nam bỗng già hơn mấy phần.
"Giang Trừng... chết rồi."
"Pháp trận, cũng bị phá..."
Khóe mắt Hướng Thiên Nam như muốn nứt ra, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn dùng tiên nguyên truyền lôi âm đi khắp chủ thành Tinh La, hạ lệnh: "Tất cả mọi người nghe lệnh của ta, chuẩn bị một trận tử chiến!"
Giọng nói vang tận trời mây, trong đó mang theo lửa giận, chớp mắt đốt cháy cảm xúc của tất cả mọi người trong chủ thành.
"Vâng"
"Quyết trận tử chiến!"
Vô số tu sĩ từ trong chủ thành Tinh La không ngừng đuổi đến.
Mỗi người đều bừng bừng chiến ý, cho dù bọn hắn không phải đối thủ của đám Nhật Nguyệt tiên cảnh kia, lúc này cũng không có bất kì ai lùi bước.