Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 933: Ta chỉ là tiểu binh Địa Tiên




Mãi cho đến giờ dậu buổi chiều.

Lão binh kia vào ngục giam, mang theo một dĩa đậu phộng, hai lạng khô bò, một bình rượu mạnh hai lượng tám tiền, đặt trước cửa cho Tô Nghiêm Cẩn.

"Tiểu lão đệ, lão ca phải đi canh gác đây."

Nói xong bẻn rời khỏi.

Lúc này Tô Nghiêm Cẩn mới mở mắt, ngồi dậy, chậm rãi ăn hết mấy món kia.

Sắc trời dần dần mờ tối.

Tô Nghiêm Cẩn như một tượng đá, không cử động, tư thế đi ngủ cực kì tiêu chuẩn.

Đột nhiên, trên gương mặt không chút thay đổi của hắn ta, khẽ chuyển động tròng mắt.

Từ từ ngẩng đầu lên.

Ở cửa thành, lúc này đang có cả trăm tên Huyền Tiên, cứ lặng lẽ không tiếng động như thế lẻn vào trong cửa thành.

Những thủ vệ kia, đứng trước cửa thành, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm phía trước, dường như không phát hiện sự tồn tại của đám Huyền Tiên.

Mà Tô Nghiêm Cẩn từ đầu đến cuối không có động tác gì, chỉ yên tĩnh quan sát.

Khi bình minh ló dạng, trong thành bùng lên ánh lửa.

"Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, sở tình báo bị cháy."

Phó châu chủ Giang Trừng bẩm báo với châu chủ.

"Ngươi nói gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Hướng Thiên Nam vừa làm xong việc từ tiền tuyến trở về, sắc mặt lập tức âm trầm, trong lòng giật thót.

"Châu chủ, tối qua trăm tên Huyền Tiên xông vào chủ thành, phá hủy sở tình báo của chúng ta"

"Người phụ trách liên lạc với tiên châu Đại Nhật cũng bị giết."

"Tuy đã bắt đám Huyền Tiên kia, nhưng chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với nhân thủ sắp xếp vào tiên châu Đại Nhật"

"Đáng ghét!"

Hướng Thiên Nam nghe vậy, nháy mắt giận dữ, vỗ một chưởng lên bàn trà gỗ huyền thiết bên cạnh, bàn trà lập tức vỡ nát!

Sở tình báo bị cháy, chiến tranh với tiên châu Đại Nhật, trực tiếp thua một nửa.

"Tại sao? Trăm tên Huyền Tiên lúc trước, đã bị ra tay ngăn cản.

Còn lần này, đám Huyền Tiên kia chẳng những lẻn vào được, còn phá hủy sở tình báo của chúng ta?"

"Nếu khi trước vị cao nhân kia đã ra tay một lần, tại sao lần này lại để đám Huyền Tiên kia tiến vào chứ?"

Sau khi bình tĩnh lại, Hướng Thiên Nam cau mày, về mặt nghi ngờ khó hiểu.

"Chuyện này..."

Giang Trừng cũng lắc đầu, cũng không rõ suy nghĩ của cao thủ kia.

"Điều tra, chuyện này nhất định phải tăng nhanh tiến độ điều l)

tra.

"Lần này là sở tình báo, lần sau không biết là nơi nào, nhất định phải tìm được cao thủ đã giúp đỡ chúng ta."

Hướng Thiên Nam trầm giọng hạ lệnh.

"Vâng"

Giang Trừng nhận lệnh, sau đó bèn rời khỏi.

Thời gian ba ngày, rất nhanh đã đến.

Trong đại lao, Tô Nghiêm Cẩn cũng được thả ra ngoài.

"Tiểu lão đệ, phía tửu quán ta đã đánh tiếng rồi, đệ trực tiếp qua đó là được."

Mở cửa nhà lao của Tô Nghiêm Cẩn, lão binh mỉm cười thản nhiên nói.

Vừa khéo là thời gian tan làm, Tô Nghiêm Cẩn gật đầu: "ừm" một tiếng, rồi đi thẳng đến tửu quán.

Sau khi đến tửu quán.

Bàn thứ hai gần cửa sổ, Tô Nghiêm Cẩn ngồi xuống như thường ngày.

Dùng xong đồ ăn, nhìn thoáng qua sắc trời, đã đến thời gian hắn ta đi làm.

Hắn ta mặc xong áo giáp, bèn đi về phía cửa thành.

Chính vào lúc này, ở một ngã rẽ phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu.

"Cứu mạng, cứu mạng!"

"Ta không quen các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

Nghe giọng nói, là một nữ tử đang cầu cứu. Giọng nói cực kì kinh hoảng, hiển nhiên đang đối mặt với chuyện đáng sợ.

Vẻ mặt Tô Nghiêm Cẩn không cảm xúc, đi đến ngã rẽ, ngay sau đó, đã nhìn thấy...

Mấy nam tử Kim Tiên trung kì, sắc mặt hung ác dữ tợn, đang vây giết một cô nương tướng mạo thanh tú, mặc váy dài màu vàng nhạt.

Cô nương kia sắc mặt hoảng sợ, trốn trong pháp bảo phòng ngự, run lẩy bẩy.

Chính là nữ nhi Mục gia Mục Thiên Thiên.

Mấy tráng hán cường tráng cảnh giới Kim Tiên, dùng sức đánh vào quầng sáng trên pháp bảo phòng ngự.

Rắc!

Trên quầng sáng pháp bảo, đã bắt đầu xuất hiện khe nứt nho nhỏ.

Hơn nữa sau những đòn tấn công của mấy nam tử kia, vết nứt đang không ngừng khuếch đại, tin rằng không đến mấy phút nữa, quầng sáng phòng ngự nhất định sẽ bị phá vỡ.

"Hừ, người nhà họ Mục các ngươi đều đáng chết. Nếu chúng ta không giết cha ngươi được, vậy giết chết ngươi, để lão già nhà ngươi hối hận cả đời."

Một tên Kim Tiên trong đó cười lạnh nói, lực đạo tấn công cũng mạnh hơn mấy phần.

Nghe đến đây, sắc mặt cô nương kia trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp thanh tú tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Chớp mắt đã hiểu ra, mấy tên Kim Tiên trước mắt này, là kẻ thù của phụ thân.

Hôm nay nhất định sẽ chết.

Mà ở phía xa, Tô Nghiêm Cẩn bình tĩnh quan sát, từ đầu đến cuối không hề ra tay.

Một khắc sau, dưới sự tấn công mãnh liệt của ba Kim Tiên kia, quầng sáng trực tiếp vỡ vụn.

Sắc mặt ba Kim Tiên mừng rỡ, ba chưởng kình mạnh mẽ, đánh thẳng về phía Mục Thiên Thiên.

Mục Thiên Thiên tuyệt vọng nhắm mắt.

Nàng ta chỉ mới là Thiên Tiên, một Kim Tiên đã đủ giết chết nàng ta, huống hồ chỉ đến tận ba người?

"Lẽ nào ta phải chết như vậy sao?"

Trong lòng Mục Thiên Thiên mỉm cười sâu thảm, đã chuẩn bị xong việc chờ chết.