Lúc trước hai người bọn họ nếu như nắm chắc cơ hội, có thể khiến cho Dịch Phong chỉ điểm một hai câu, bọn họ có thể nháy mắt nước dâng thì thuyền lên.
Mà nếu như nói ra bên ngoài Dịch Phong đang ở nhà ông ta, thì sợ là không biết có bao nhiêu người sẽ đến nịnh bợ bọn họ.
Nhưng mà hiện tại đừng nói là nói chuyện, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, với loại hoàn cảnh ở Thiên Trận Tiên Châu này, chỉ sợ bọn họ sẽ bị nước bọt của mọi người dìm chết.
Mà Lý Mạt Thu thì rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Cho dù có như thế nào thì nàng ta cũng không ngờ tới được Dịch Phong lại chính là vị trận pháp sư cấp chín kia.
Nàng ta cũng chưa bao giờ nghĩ người mà nàng ta ao ước được gặp một lần vậy mà đã từng ở gần như thế.
Nhưng mà cũng chỉ là đã từng mà thôi.
Nàng ta sợ rằng sau này cũng không còn cơ hội nào nữa!
Dịch Phong nhìn mọi người đang không ngừng huyện náo, hắn cũng không để ý bọn họ đang nói cái gì, dù sao cũng nghe không rõ. Hắn chậm rãi cười một cái, sau đó nhanh chóng bay đi.
Nhìn bóng lưng của Dịch Phong đang bay đi, mọi người mới khiếp sợ phản ứng lại, vội vàng hô lên: "Tiền bối đi rồi."
"Còn chưa kịp bái kiến nữa, tại sao tiền bối lại đi rồi"
"Đúng vậy, chúng ta còn chưa kịp bái kiến nữa"
Từng giọng nói cuồng nhiệt hô lên.
"Ta thấy tiền bối căn bản không muốn phản ứng lại với chúng ta, hắn nhất định là giận chúng ta rồi"
"Đúng vậy, rốt cuộc là tên nào truyền ra nói tiền bối chỉ là một trận pháp sư cấp chín?"
"Nhìn vào tốc độ mà tiền bối phá giải trận pháp của Lý Anh Liên kia, tiền bối ít nhất cũng phải là một Trận pháp sư Vương Giai!"
"Không phải, ta thấy phải là là một Trận pháp sư Thánh Giai."
"Đúng vậy, chắc chắn là Trận pháp sư Thánh Giai, nếu không phải là Trận pháp sư Thánh Giai thì làm sao có thể lợi hại được như vậy chứ."
"Trận pháp sư Thánh Giai, đỉnh cấp Tiên giới"
"Buồn cười chính là, các ngươi vậy mà dám đồn đại hắn là một trận pháp sư cấp chín, đúng là một đám có mắt như mù, lại dám loan truyền lời đồn này."
Từng đợt thanh âm cuồng nhiệt truyền ra.
Người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng ra bọn họ sùng bái Dịch Phong như thế nào.
Đối với bọn họ những người sống ở Thiên Trận Tiên Châu mà nói, loại trận pháp sư như Dịch Phong này chính là tín ngưỡng sống đi lại trên mặt đất.
Vô số người lướt qua không trung, rời khỏi theo hướng của Dịch Phong.
Chỉ chốc lát sau.
Thiên Trận Các vốn đang nóng bỏng náo nhiệt, nháy mắt trở nên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại có một mảnh hỗn độn.
"Ách, lão tổ, chuyện này...
Vân Quảng nhìn thân hình héo úa của Lý Anh Liên, vẻ mặt cười khổ đi lên muốn an ủi. Dù sao cũng là thua trong tay pháp sư siêu cấp này, không cần phải quá khó chịu.
"Ha ha ha ha."
Nhưng mà Lý Anh Liên lại cười ha ha.
"Vân Quảng nào, nhanh lên nhanh lên, mau ghi chép chuyện hôm nay vào trong sử sách của tông môn chúng ta."
"Nói rằng lão tổ ta đã từng luận bàn với Trận pháp sư Thánh Giai..."
"Ha ha ha. Hãy nhớ lấy, đây chính là một giai thoại"
Lý Anh Liên vun râu cười ha ha rời đi.
Nhìn bộ dạng này của Lý Anh Liên, lời an ủi của Vân Quảng đang mắc ngang cổ họng lại mạnh mẽ nuốt trở lại.
Từ khi nào Trần Lão của hắn ta lại thông suốt đến như vậy?
Cứ như là hiểu được suy nghĩ của Vân Quảng, Lý Anh Liên đột nhiên lườm nhìn hắn ta một cái.
Ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.
Nếu như Dịch Phong chỉ mạnh hơn ông ta một chút thì đúng là không thể chấp nhận được.
Nhưng mà ngay khi ông ta ý thức được Dịch Phong có thể là Trận pháp sư Thánh Giai thì toàn bộ sự kiêu ngạo lúc trước đã ngay lập tức biến mất không còn dấu vết.
Thắng hay thua gì đó, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Ngược lại chuyện bản thân có thể luận bàn với hắn, đối với ông ta mà nói đã là một chuyện rất đáng vinh quang.
Chuyện này khẳng định là đủ khiến ông ta tự hào cả đời!
"Tên chết tiệt nhà ngươi, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Dịch Phong trở về chỗ ở ở thành Thiên Đường, một tay bóp cổ họng của Mạn Mạn, sau đó lập tức chất vấn.
"Blu Blu!"
Vẻ mặt của Mạn Mạn vô tội nhìn Dịch Phong.
? ??
Dịch Phong nhìn vẻ mặt đây dấu chấm hỏi này thì trực tiếp đẩy Mạn Mạn lên tường, hung tợn nói: "Điêu Mao, mau nói cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?"
"Ngươi có thể bay nhanh như vậy, vì sao còn muốn lừa ta?"
Dịch Phong mắng.
"Blu Blu"
Xúc tu trên đỉnh đầu của Mạn Mạn run rẩy, cứ như đang thể hiện ra nỗi sợ hãi hiện giờ của nó.
Hắn hình như là đã hiểu một chút về Lâu Bản Vĩ.
Chủ nhân không phải cũng muốn phá hủy ta, đúng không?
Nghĩ đến chuyện này nó lập tức run rẩy.
Cũng may Dịch Phong cũng không có ra tay, mà bắt đầu cãi nhau với hệ thống.
"Hệ thống thối tha, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Dịch Phong mắng: "Mạn Mạn rõ ràng rất nhanh, vì sao nó không nói cho ta biết?"
Hệ thống: "Ngươi có hỏi không?"
Vẻ mặt của Dịch Phong đầy dấu gạch đen.
Bỗng nhiên nhìn thấy một con cóc nhảy qua khe tường, hắn nhào tới dùng bàn tay bắt lấy, cầm chân sau của nó rồi nhấc lên.
"Còn con cóc này thì sao?"
Dịch Phong trầm giọng hỏi.
"Nó chỉ ăn một số sâu bọ nhỏ"
Hệ thống phát ra âm thanh trả lời.
"Ngươi chắc chắn?" Dịch Phong nhíu mày.
"Vạn phần chắc chắn" Hệ thống trả lời.
Dịch Phong ném cóc trên mặt đất, trong đầu hiện lên hình ảnh của một tên lùn, lại hỏi: "Vậy cái tên lùn Lâu Bản Vĩ kia thì sao?"