Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 899: Bạch Đế giá lâm (2)




Mặc dù tinh thần Phong của nàng không phải là hạch tâm của Nhật Nguyệt tông, nhưng cũng là một trong những chủ phong, đặc biệt mật thất mà nàng bế quan này, chính là hạch tâm của Tinh Thần Phong, trong đó bố trí rất nhiều trận pháp và cấm kỵ.

Nhưng mà.

Dưới cấm kỵ và trận pháp phòng bị như thế, hai người này đến lại làm cho nàng không phát giác chút nào, giống như đột nhiên xuất hiện.

Vậy làm sao nàng không kinh hãi cho được?

Nhưng mà.

Cảnh tượng tiếp theo còn càng khiến cho nàng giật mình hơn.

Chỉ thấy Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nhàng vung tay ngọc lên, toàn bộ không gian trong mật thất dường như đã thay đổi.

Lực lượng toàn thân của nàng lại không phát huy ra được nửa phần.

Ị?

"Ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai, tới đây có mục đích gì Liễu Ngôn cũng cảm thấy da đầu tê dại, đời này cũng chưa từng đụng phải cường giả kinh khủng như vậy, hoảng sợ hỏi lần nữa.

"Không cần lo sợ."

"Ta cũng không có ác ý."

"Khống chế tu vi của ngươi, chỉ là vì tránh khỏi gặp phải những mâu thuẫn không cần thiết"

Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nói, đồng thời tay ngọc lại chạm nhẹ một cái, một luồng lực lượng đánh vào trong cơ thể của Liễu Ngôn, trấn an tâm tình của nàng.

Chỉ trong nháy mắt, sự hoảng sợ trong lòng của Liễu Ngôn dường như đã ôn hòa không ít.

Thậm chí vì nàng trùng kích cảnh giới thất bại mà dẫn đến tình trạng bị tổn thương, cũng chuyển biến tốt lên không ít.

"Ngôi"

Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nói, đi trước qua một bên xếp bằng ngồi xuống, lão giả sau lưng cũng làm như vậy.

Liễu Ngôn không dám nhiều lời, sau đó cũng ngồi xuống, thận trọng nhìn hai người.

"Tên ta là Bạch Phiêu Phiêu, là bằng hữu của Dịch Phong"

Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng nói, lời nói mang theo sự thân thiện nhàn nhạt.

"Ngươi là bằng hữu của Dịch Phong?"

Liễu Ngôn có chút giật mình.

Khó trách, khó trách nữ nhân này mạnh như vậy, hóa ra là bằng hữu của Dịch Phong, như vậy thì đúng là nói còn nghe được.

Nhớ tới nam nhân kia, Liễu Ngôn nhịn không được mà xúc động thổn thức.

Nhớ tới thời điểm ngày mà hắn tới Nhật Nguyệt tông, cho rằng hắn chỉ là một Nhân Tiên, sau này mới phát hiện, hắn hoàn toàn là siêu cấp cao thủ đến để lấy kinh nghiệm ở thế gian.

Mà trong cuộc đời của hắn, cũng chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Ngoài tưởng nhớ ra, thậm chí nàng không dám có một chút tình cảm khác.

"Có thể là hắn, cũng sớm đã không còn ở nơi này, e rằng ngươi tới tìm hắn đã muộn rồi..."

Liễu Ngôn nói khẽ.

"Ta biết"

Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng nói.

"Vậy ngươi tìm ta là..."

Liễu Ngôn không hiểu.

"Ta có thể cảm nhận được, thời gian hắn ở nơi này, tiếp xúc với ngươi tương đối nhiều."

"Cho nên ta chỉ đến để hỏi ngươi một chút, thời gian hắn ở nơi này, mỗi ngày xảy ra chuyện gì, ăn cái gì, đi qua những con đường nào, từng làm chuyện lý thú gì, hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết rõ ràng đầu đuôi"

Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng hỏi.

"Hỏi chuyện này sao?"

Liễu Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu.

Một cường giả siêu cấp như vậy chạy tới chỗ của nàng, chỉ vì muốn hỏi nàng rằng Dịch Phong đã ở chỗ nào, làm gì, từng ăn cái gì sao?

Không tự chủ được.

Nàng đối mặt với cặp mắt trong veo kia của Bạch Phiêu Phiêu.

Nhưng một khắc kia khi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Bạch Phiêu Phiêu, ngược lại thì nàng đã hiểu được.

Là một nữ nhân.

Nàng sao có thể không nhìn ra được, chân tình trong ánh mắt của Bạch Phiêu Phiêu.

Có điều cũng như vậy.

Cũng chỉ có nữ nhân như vậy, mới xứng với người như Dịch Phong.

Bởi vì cho dù Liễu Ngôn tự cho rằng khắp mọi mặt của bản thân cũng không tệ lắm, thế nhưng ở trước mặt Bạch Phiêu Phiêu, nàng lại tự xấu hổ về chính mình, giống như một cây cỏ dại đứng trước mặt một đóa hoa tươi xinh đẹp.

Liễu Ngôn kể rõ ràng đầu đuổi mọi chuyện.

Từ chuyện Dịch Phong bước vào sơn môn, đến những chuyện xảy ra sau đó, thậm chí cả những chuyện lý thú và mâu thuẫn xảy ra với người khác đều không bỏ qua chuyện gì.

Mà Bạch Phiêu Phiêu từ đầu đến cuối đều ngồi xếp bằng trên mặt đất lẳng lặng nghe, kiên nhẫn như vậy, thậm chí cả những chuyện nhàm chán buồn tẻ trước mặt, nàng ta cũng không bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Nghe thấy chuyện lý thú của Dịch Phong, nàng ta không nhịn được mà vểnh miệng lên cười một tiếng.

Nghe thấy chuyện Dịch Phong xảy ra mâu thuẫn với người khác, sự xinh đẹp lại nhịn không được mà lạnh lẽo.

Giống như bản thân cũng đi theo những lời kể của Liễu Ngôn, trải qua một lần những việc mà Dịch Phong từng trải qua.

Dù cũng không phải chuyện gì kinh thiên động địa, cũng không phải động lòng người.

Dù chỉ là những chuyện như ăn cơm, đi ngủ, đi lại...

Sau khi nghe thấy chuyện Dịch Phong thể hiện ra thực lực, Bạch Phiêu Phiêu không nhịn được hỏi: "Như vậy thì theo ngươi, thực lực của hắn như thế nào?"

"Với thực lực ban đầu mà hắn thể hiện ở Nhật Nguyệt tông, e rằng ít nhất cũng là cao thủ Nhật Nguyệt Tiên Cảnh!" Liêu Ngôn suy đoán nói.

"Nhật Nguyệt Tiên Cảnh!"

"Hóa ra là hắn mạnh như vậy..."

Bạch Phiêu Phiêu mấp máy đôi môi đỏ mọng.

Dường như đang tự hào vì chuyện đó, nhưng rõ ràng Nhật Nguyệt Tiên Cảnh ở Bạch Hoàng Cung của nàng cũng chỉ xứng làm một tên tiểu thị vệ.