Rất nhanh.
Mọi người đã đi tới một nơi trong sơn động.
Mà đệ đệ của La Trường Ca đang nằm trên một phiến đá ở trước mắt.
"Đệ đệ!"
Nhìn thấy La Trường Dương, La Trường Ca cực kỳ vui mừng, cả người lập tức chạy tới đưa tay đặt ở trên mũi La Trường Dương, phát hiện còn có hơi thở thì ngay lập tức thả lỏng người.
Từ trong giới chỉ lấy ra một khỏa đan dược, trực tiếp cho La Trường Dương nuốt vào.
Thấy thế.
Mọi người ở đây toàn bộ đều yên tâm trong lòng.
Tìm thấy đệ đệ của La Trường Ca là La Trường Dương thì mọi người có thể rời đi rồi.
"Còn may, không gặp phải nguy hiểm gì cả" Tiêu Viêm Diệu cũng thầm nghĩ thế, sau khi thổ ra một hơi thì trên mặt tràn đầy vui mừng.
Hiện giờ mọi người chỉ cần dựa theo đường cũ đi trở về là được.
"Thế nhưng mà? Ta chung quy cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì ấy?"
"Trong lòng cứ mơ hồ bất an"
Khi mọi người ở đây còn đang vui mừng.
Tông chủ Đao Mai Vân của Mai Mây tông bỗng nhiên mở miệng nói vậy, hắn nhíu chặt lông mày với vẻ mặt nghi hoặc.
"Ha ha ha, Đao Tông chủ suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta có nhiều cường giả như vậy ở đây, đã tìm được người rồi thì cứ theo đường cũ trở về là được." Tiêu Viêm Diệu cười nói.
Bây giờ có thể có cái gì nguy hiểm chứ?
"Cũng không thể chắc chắn như vậy, nhỡ có ai đó chạm vào Thượng Cổ trận pháp dẫn đến sơn động sụp đổ, trận pháp khởi động thì sao?"
Đao Mai Vân vẫn cau mày như cũ nói tiếp.
"Sao có thể trùng hợp vậy chứ, Đao tông..."
Nhưng mà còn không có chờ Tiêu Viêm Diệu nói hết câu, mọi người đã nghe thấy một tiếng răng rắc nghe dường như có cái gì rạn nứt.
&Ầ n ầm!
Bỗng nhiên trời đất sụp đổ, toàn bộ Hắc Sâm Lâm đung đưa kịch liệt, mặt đất chia năm xẻ bảy.
Mọi người lập tức bị cuốn vào bên trong một lỗ đen thật lớn.
Không biết rõ đã qua bao lâu, mọi người mới cảm giác được mình đã chạm đất.
"Chỗ này là chỗ nào?"
"Đây là chỗ quái quỷ gì vậy?"
Trên mặt một đám cường giả đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mãi đến khi tông chủ Thương Hải tông lấy ra một viên giao nhân châu to lớn thì toàn bộ không gian mới có chút ánh sáng.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy dường như mình đã bị vây trong một trận pháp độc lập.
"Đây là trận pháp gì? Dường như ta chưa từng thấy."
"Không sai, trận pháp này thật kỳ lạ."
Một đám cường giả nhìn trận pháp trước mắt mà chau mày.
Khổ sở suy nghĩ hồi lâu lại vẫn không có bất kỳ manh mối nào như cũ.
Loại trận pháp này bọn hắn hoàn toàn không từng gặp qua.
Bỗng nhiên.
"Tại sao ta có cảm giác sức mạnh linh hồn trong thân thể đang biến mất?"
"Sức mạnh của ta dường như đang yếu đi, các ngươi có cảm giác này hay không?"
Một tên tu sĩ tinh thần Cảnh Giới mở miệng nói, sắc mặt của hắn đang trở nên trắng bệch bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, dường như huyết dịch bị rút mất vậy.
"Ta cũng có cảm giác này."
"Ta cũng như vậy."
Thấy thế.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Bởi vì bọn hắn đều cảm nhận được sức mạnh trong thân thể của mình vậy mà cũng đang biến mất đầy quỷ dị.
"Không được, đây là Thượng Cổ Phệ Hồn trận, chỉ cần bị vây ở trong đó thì trong vòng mười ngày cho dù có là cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh thì cũng sẽ vì hồn lực bị mất mà cuối cùng sẽ chết"
Lúc này.
Chưởng môn Trận Thiên tông đứng dậy nói, trong thời gian ngắn hắn ta đã nhận ra được trận pháp này chính là Thượng Cổ Phệ Hồn Trận.
Vô cùng đáng sợ!
Lập tức.
Mọi người đều tràn ngập trong nỗi sợ hãi.
"Cái gì cơ, Thượng Cổ Phệ Hồn Trận sao, chúng ta có thể bị chết vì hồn lực khô kiệt đúng không?"
"Trận chưởng môn, trận pháp này có biện pháp nào để loại bỏ không?"
"Đúng vậy, chúng ta có thể liên thủ phá vỡ trận pháp này."
Mọi người cùng nhau nhìn về hướng chưởng môn Trận Thiên tông.
"Haizz, khó đấy"
Nhưng mà, chưởng môn Trận Thiên tông lại lắc đầu, sau khi thở dài một tiếng lại nói tiếp.
"Trận pháp này muốn phá giải thì kỳ thực không khó, quan trọng nhất là phải tìm được tâm trận của trận pháp này."
"Muốn tìm ra tâm trận thì lại cực kỳ gian nan."
"Rất có thể trước khi tìm ra tâm trận thì mấy người chúng ta đều phải chết"
Chưởng môn Trận Thiên tông giải thích, gương mặt hiện lên vẻ âm trầm, tìm ra tâm trận của Thượng Cổ Phệ Hồn đại trận nói thì dễ nhưng làm lại khó.
Nói xong.
Chưởng môn Trận Thiên tông trực tiếp tìm một góc ngồi xuống, triển khai một trận pháp cách âm phong bế chính mình lại, bắt đầu tìm kiếm tâm trận của Thượng Cổ đại trận.
Mọi người bất đắc dĩ chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi sức mạnh linh hồn mất đi từng chút.
Mà Tiêu Viêm Diệu thì chỉ lấy món cơm chiên trứng được đựng trong hộp trong suốt từ trong nhẫn trữ vật ra.
Cách một khoảng thời gian thì hắn ta sẽ ăn một hạt cơm.
Sau khi ăn xong trên mặt hắn còn lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Bởi vì sau khi mỗi hạt cơm vào bụng đều sẽ tạo thành một dòng nước ấm màu vàng bao vây linh hồn của hắn lại, hoàn toàn không phải chịu ảnh hưởng từ Thượng Cổ Phệ Hồn trận.
"Không phải chứ Tiêu gia chủ, đến lúc này mà ngươi vẫn còn có lòng dạ để ăn cơm sao?"