"Ngươi..."
Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm Vương Cảnh Thiên, phát hiện Vương Cảnh Thiên vậy mà không giao động chút nào.
"Nếu cứng rắn không được."
"Hay là.."
Trong ánh mắt Vương Lạc Ly có tia sáng chợt lóe lên, nếu như cứng rắn không được thì nàng sẽ mềm mỏng vậy.
"Tiểu ca ca, thả ta đi có được không? Cả đời này ta đều sẽ ghi nhớ ơn của ngươi ở trong lòng."
"Có được hay không?"
Vương Lạc Ly bắt đầu nũng nịu.
Với mỹ mạo của nàng, số người thèm thuồng thân thể nàng có rất nhiều, nàng không tin người thanh niên bằng tuổi trước mắt có khả năng chống đỡ được.
Nhưng Vương Cảnh Thiên hoàn toàn không phản ứng lại với nàng.
Đây là nhiệm vụ tiền bối giao, nhất định hắn ta phải kiên quyết chấp hành.
Nữ nhân gì chứ, sao có thể quan trọng bằng nhiệm vụ tiền bối giao.
Hơn nữa, trước kia hắn là công tử nhà giàu, cô nương bên trong Vạn Hoa Lâu đã thấy nhiều rồi, sao còn không nhìn ra Vương Lạc Ly đang nói láo chứ.
Đã dám lừa hắn, vậy hắn thèm vào mà thương hương tiếc ngọc.
"Đừng lừa ta nữa."
"Đây là cái xẻng, đây là cái bay xây dựng, đây là chậu hồ, còn có xẻng và thiết chùy..."
"Tranh thủ thời gian sửa tường đi."
Động tác của Vương Cảnh Thiên cực kỳ nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã lấy hết dụng cụ dùng để sửa tường ra, đặt trước mặt Vương Lạc Ly.
"Nếu như không sửa, chết!"
Vương Cảnh Thiên hung thần ác sát uy hiếp.
Vương Lạc Ly tuyệt đối không ngờ rằng chiêu nũng nịu của mình không hề có tác dụng.
Hơn nữa nhìn dáng về kia của Vương Cảnh Thiên thì nếu mình không sửa cái tường này chỉ sợ thật sự không đi nổi.
Nàng ta cắn chặt răng.
Không thể làm gì hơn ngoài chịu khuất phục.
Dù sao nàng ta cũng nghĩ đến việc với trạng thái bây giờ của mình mà đi ra ngoài thì có khả năng rất lớn sẽ bị Hắc Thiên tông tìm thấy, chỉ bằng trước hết ở nơi này tránh đầu ngọn gió trước đã.
Thời gian trôi qua.
Màn đêm phủ xuống, những vì tỉnh tú trải đầy bầu trời.
Vương Lạc Ly vẫn đang vất vả sửa vách tường, bộ váy dài màu xanh lam trên người hiện giờ toàn bộ đã biến thành màu xám tro.
"Đáng ghét, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh"
Gương mặt Vương Lạc Ly bất đắc dĩ, vừa vặn trông thấy bên trong chuồng gà đối diện, những con gà kia nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt khinh thường.
"Hay nhỉ, các ngươi cũng dám xem thường bản cô nương, không xử lý được người khác, ta còn không xử lý được các ngươi chắc?"
"Nhìn ta chặt đám gà các ngươi ra ăn."
Vương Lạc Ly nói xong, cầm lấy một cái bay xây dựng đi về phía cái chuồng gà.
Trì Nhất Đồng đang nằm trên ghế đu, liếc mắt nhìn Vương Lạc Ly rồi trở mình, đổi một bên khác ngủ.
Cô nương này thật thiếu thông minh.
phá vỡ tường của hắn ta xong thì muốn tự sát bỏ trốn.
Hiện tại còn muốn đi chịu đòn bên trong chuồng gà.
Quả nhiên.
Từ bên trong chuồng gà truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
SÀI"
Vương Lạc Ly trong nháy mắt đã bị một đám gà đạp ở dưới chân, phát ra tiếng kêu thảm thống khổ.
"Làm sao có thể?"
"Ta lại bị một đám gà tấn công!"
Vương Lạc Ly cực kỳ hoảng sợ, sau khi bị đánh mới biết được rằng tu vi của những con gà này đều đạt tới Chân Nguyên Tiên Cảnh, còn cao hơn so với nàng.
"Đây là chuyện gì thế này?"
Vương Lạc Ly không nhịn được lại trộm nhìn về phía chuồng gà.
"Dường như những con gà kia nhìn về phía chủ nhà hàng của chúng cực kỳ cung kính?"
Vương Lạc Ly núp ở trong góc, nhìn xem những con gà kia nhìn Trì Nhất Đồng như ánh mắt nhìn chủ nhân, không nhịn được gào lên.
"Những con gà này đều do chủ nhà hàng nuôi sao?"
"Địa Tiên nuôi được một nhóm gà Chân Nguyên Tiên Cảnh ư?"
"Không, không đúng."
Chỉ trong nháy mắt Vương Lạc Ly đã phản ứng lại, trong đôi mắt phát ra ánh sáng kinh người, nàng đưa ra một kết luận rất kinh ngạc.
"Vị chủ nhà hàng này hoàn toàn không phải ở cảnh giới Địa Tiên, nếu không trưởng lão có Tinh Thần Tiên Cảnh của Hắc Thiên tông không thể không tìm ra nơi này:
"Hắn ta là một vị cao nhân ẩn thế, vậy nên mới ẩn giấu tu vi của mình"
Sau khi Vương Lạc Ly đưa ra kết luận này, trong lòng càng chấn động.
Sau đó nàng ta bắt đầu quan sát cái nhà hàng nhỏ này.
Lúc trước xông vào quá nhanh khiến nàng hoàn toàn không kịp suy nghĩ đến những thứ này. Bây giờ bị đánh một trận xong, nàng chợt phát hiện cái nhà hàng này không hề đơn giản, càng nghĩ càng sợ.
"Những cái bàn cái ghế này là Tiên Khí trung phẩm"
"Cái đệm lót dưới ghế nằm là một cái Tiên Khí đỉnh cấp"
"Nồi sắt, bồn sắt bên trên bếp lò, còn có bát đũa trên bàn cơm vậy mà toàn bộ đều là Tiên Khí đỉnh cấp"
"Đống củi nhóm lửa là Tiên Khí trung phẩm!"
"Thẳng thừng dùng Tiên Khí trung phẩm làm củi sao?"
"Cái dao phay kia sao ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy có nguy cơ tử vong?"
"Ôi!"
Vương Lạc Ly trực tiếp đặt mông ngồi phịch ra trên đất.
Trời ạ.
Nơi này là chỗ nào chứ, thật là đáng sợ.