Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 880: Bọn họ còn không bằng con gà




"Tấm biển này?"

"Cái này cái này...

Vừa đến trước cửa quán cơm bốn người đã bị dọa cho sốc.

Cái tấm biển này rõ ràng là một món Tiên Khí đỉnh cấp.

Vậy mà lại có người dùng Tiên Khí đỉnh cấp để làm biển hiệu?

Điều này thật xa hoal Vương Chiến nhìn bốn người, khinh thường cười nhạo, bốn người bọn họ cứ như là dân quê, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

"Đi vào đi"

Vương Chiến thản nhiên nói, bốn người theo sát phía sau đi vào trong nhà hàng.

Đập vào mắt chính là Trì Nhất Đồng đang nằm trên ghế, một chân vểnh lên thản nhiên tự đắc.

Con trai của Vương Chiến là Vương Cảnh Thiên, một thân bạch bào lúc này đã nhuộm thành màu đen, đang quỳ trên mặt đất lau sàn, mang theo về mặt cam tâm tình nguyện tươi cười lấy lòng.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Bốn người lại liếc nhau một cái, đứa con trai của Vương Chiến này ăn chơi có tiếng, vậy mà lại ở quán cơm này lau sàn nhà?

Đây là Thiếu gia Vương gia Vương Cảnh Thiên cũng chưa từng quét dọn bụi bặm lần nào đúng chứ?

"Ông chủ, mấy vị này chính là khách đến nhà ta, ta dẫn bọn họ đến đây ăn cơm" Vương Chiến cúi đầu khom lưng, cung kính nói với Trì Nhất Đồng.

Cực kỳ cung kính và khiêm tốn!

Gia chủ của Tứ Đại Gia Tộc Diệp Tiêu Lâm Sở đều sững sờ, trợn tròn mắt, Vương Chiến chính là Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, vậy mà lại cung kính với người này đến như thế?

Bốn người liếc mắt nhìn nhau.

Địa Tiên? !

Chủ tiệm cơm lại là Địa Tiên?

Vương Chiến đường đường là Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, lại có thể cung kính với một Địa Tiên đến như thế?

Bốn người nhíu mày, quả nhiên không hổ là mấy lão hồ ly, người già thành tinh này trong nháy mắt đã ngửi được mùi vị mèo vờn chuột ở trong đó.

"Đây là ngụy trang!"

"Người này tuyệt đối không phải là cảnh giới Địa Tiên, các ngươi nhìn cái thìa sắt lớn trong tay hắn ta, đó chính là Tiên Khí đỉnh cấp!

"Còn nữa, ở dưới chân ghế đu là món đồ gia truyền của Vương Chiến. Tiên Khí đỉnh cấp duy nhất của Vương gia lại bị lấy tới để dưới chân ghế đu!"

Bốn người vô cùng khiếp sợ, sao còn không rõ ông chủ của nhà hàng ở trước mắt này đâu phải là một Địa Tiên, rõ ràng chính là một cao nhân ẩn thế.

Nếu không làm sao có thể khiến cho Vương Chiến cung kính như thế.

Tối thiểu.

Cũng là một tồn tại như Nhật Nguyệt Tiên Cảnh.

Nghĩ đến đây cả bốn người không dám thở mạnh, hét lớn, đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích.

"Ăn cơm à?"

Nghe có khách đến, Trì Nhất Đồng đứng dậy từ trên ghế đu, nhìn thoáng qua bốn vị gia chủ Diệp Tiêu Lâm Sở.

"Họ đã biết giá cả rồi chưa?"

Trì Nhất Đồng nhìn về phía Vương Chiến hỏi.

"Biết biết"

"Tiền bối, đây là tiền cơm, một người hai món đỉnh cấp Tiên Khí.

Mỗi người muốn một bát cơm chiên trứng"

Vương Chiến vội vàng đem tám món đỉnh cấp Tiên Khí đưa cho Trì Nhất Đồng, cung kính vô cùng nói.

"Không sai"

"Ngồi đi, chờ một chút"

Trì Nhất Đồng nhìn Vương Chiến hài lòng gật gật đầu, Vương Chiến này rất hiểu chuyện nha cũng không uổng công mình giải quyết cho ông ta một lôi kiếp.

"Vân g"

Vương Chiến cung kính gật gật đầu, đồng thời nháy mắt với bốn người ý bảo bốn người bọn họ ngồi xuống theo.

Bốn người gật gật đầu ngồi xuống.

Khoảnh khắc ngồi xuống.

Đã vô cùng sợ hãi.

"Bộ bàn ghế này là Tiên Khí trung phẩm?"

Trong nháy mắt cả bốn người nhìn lướt qua nhà hàng, lúc này mới phát hiện hơn mười bộ bàn ghế vậy mà toàn bộ đều là Tiên Khí trung phẩm.

Ánh mắt nhịn không được lơ đãng, bỏ qua Trì Nhất Đồng đang nấu cơm trên bếp.

"Cái nồi sắt đó... Tiên Khí đỉnh cấp"

"Cái chậu sắt kia... Tiên Khí đỉnh cấp."

"Củi đốt kia... Tiên khí trung phẩm"

"Còn có dao thái hành hoa kia... Căn bản nhìn không ra giai phẩm!"

"Ông trời ơi!"

Gia chủ của Tứ Đại Gia Tộc nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt, trong đầu chấn động không thôi, chỉ cảm giác cả người cứ như là những tên nông dân quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Một món đồ tùy tiện ở nơi này đều là những tồn tại mà bọn họ tranh nhau cướp đoạt.

Nhưng mà ông chủ của quán ăn này lại lấy nó làm củi đốt? Lấy làm bàn ghế để ngồi?

"Đúng rồi, Vương Cảnh Thiên ngươi đi cho gà ăn đi, hôm nay còn chưa cho gà ăn đâu."

"Dùng cơm còn sót lại hôm qua cho ăn."

Trì Nhất Đồng đang chiên cơm nhìn thấy trứng gà, lúc này mới nhớ tới hôm nay còn chưa cho gà ăn, gà phải ăn no mới có thể đẻ trứng cho hắn ta được.

"Vâng, ông chủ."

Vương Cảnh Thiên cung kính gật đầu, từ trong góc tường lấy ra một chén cơm chiên trứng hình như đã có chút mốc meo đi về phía chuồng gà, sau đó ném vào bên trong chuồng gà.

"Cục cục cục..."

Trong chuồng gà, một đàn gà đang tranh nhau cướp đoạt ăn cơm.

Khí tức của những con gà đó lại lần nữa thay đổi.

Luân Hồi Tiên Cảnh tầng ba.

Luân Hồi Tiên Cảnh tầng bốn.

Chân Nguyên Tiên Cảnh tầng một!

Khí tức của những con gà này trực tiếp từ Luân Hồi Tiên Cảnh tầng hai trực tiếp leo lên Chân Nguyên Tiên Cảnh tầng một.

Khí tức lần thứ hai mạnh mẽ hơn mấy phần.

"Cái gì vậy?"

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Trong nháy mắt, những con gà kia lại đột phá một đại cảnh giới?"

"Là một bát cơm chiên trứng?"

Bốn vị gia chủ khiếp sợ vô cùng, nhớ lúc trước bọn họ từ Luân Hồi Tiên Cảnh đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh là mất đến mấy trăm năm mới được.

Những con gà này vậy mà chỉ cần mấy hơi thở đã lên rồi?

Bọn họ không bằng cả con gà sao?