Vẻ mặt của Vương Cảnh Thiên tràn đầy chờ mong, lần này phụ thân cũng sẽ không nói hắn là sống phóng đãng nữa.
Hắn bưng cơm chiên trứng, cung kính lấy thìa ra, vẻ mặt rất chờ mong.
Trong mong đợi.
Một bàn tay to lớn bay tới.
Bốp!
Vương Cảnh Thiên bất ngờ không kịp đề phòng bị quạt bay ra ngoài, từ trong đại điện bay thẳng đến trong viện.
Cơm chiên trứng trong tay cũng văng hết ra ngoài, rải rác khắp nơi.
"Cơm chiên trứng!"
Vương Cảnh Thiên cả kinh, đây chính là thần vật, ngàn vạn lần không thể lãng phí được.
Nếu để cho cao nhân kia biết, thậm chí có thể giận chó đánh mèo với Vương gia.
Vương Cảnh Thiên vội vàng nằm sấp trên mặt đất, chuẩn bị nhặt từng hạt cơm lên, thậm chí cũng không để ý đến chuyện phụ thân hắn tát hắn một cái.
"Nghiệt tử!"
Vương Chiến nổi giận mắng một tiếng, một chưởng lớn lại nặng nề đập lên người Vương Cảnh Thiên, Vương Cảnh Thiên lần thứ hai bay ra ngoài.
"Nghiệt tử, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Còn muốn tiếp tục hồ đồ đến khi nào?"
Vương Chiến tức giận không thể dừng lại, đã đến lúc này rồi mà tên nghiệt tử này còn nhặt cơm chiên, còn không biết hối cải.
"Phụ thân, đây là thân vật, ăn một miếng là có thể đột phá thực HÀ lực.
Vương Cảnh Thiên vội vàng giải thích, bát cơm chiên trứng này đây chính là cơ hội của Vương gia, tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Còn không biết hối cải"
"Ngày thường quần là áo lượt, ăn chơi đàng điếm cũng thôi đi, không nghĩ tới tận bây giờ mà ngươi vẫn còn đến nơi như thế, vậy mà đi mua một bát cơm chiên!"
"Nghiệt tử, trời không phù hộ Vương gia ta!"
Vẻ mặt của gia chủ Vương gia cực kỳ tức giận, rõ ràng là vô cùng thất vọng đối với Vương Cảnh Thiên.
Một cái tát đã đánh cho Vương Cảnh Thiên ngã vào trong địa lao của đại viện, trực tiếp dùng trận pháp phong ấn lại.
"Phụ thân, phụ thân, đây là thân vật."
Thấy vậy.
Vương Cảnh Thiên vẫn lớn tiếng hô giải thích như trước.
Nhưng Mà Vương Chiến đã sớm rời khỏi.
KÀi"
Bên trong mật thất Vương gia, Vương Chiến thở dài một tiếng, bây giờ chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng, đó chính là dung hợp truyền thừa của Lão Tổ Tông, thử đột phá Nhật Nguyệt tiên cảnh.
Không thành công thì chỉ có chết!
Suốt cả đêm Vương Chiến đều ngồi xếp bằng trong mật thất.
Quanh thân tản mát ra những ánh sáng màu trắng bạc.
Ông ta đang dung hợp truyền thừa của Lão Tổ Tông, cảnh giới cũng từng chút từng chút từng chút tăng lên.
"Tới rồi"
Lúc này.
Vương Chiến mở mắt ra, thời điểm quan trọng nhất đã đến, nếu như có thể thành công vượt qua, như vậy thì ông ta sẽ trở thành cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh.
Tuy nhiên.
Đến lúc trời sáng, ánh sáng màu trắng bạc quanh người ông ta cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất không thấy.
"Ài, thất bại, Vương gia..."
"Không còn"
Vương Chiến thở dài một tiếng, cả người trong nháy mắt như là già đi mấy nghìn tuổi.
"Chạy đi!"
"Mẹ nó, đừng cắn ta."
"Này, buông ta ra"
Bên ngoài mật thất vang lên một trận ồn ào, Vương Chiến nhướng mày, cho dù Vương gia của ông ta có gặp phải nguy cơ kinh thiên động địa đi nữa thì sáng sớm cũng không thể không có quy củ như thế.
Lúc này ông ta tức giận đùng đùng đi ra khỏi mật thất.
"Ùm?"
Tuy nhiên...
Ông ta vừa mới đi ra, vốn định khiển trách hạ nhân.
Nhưng lại nhìn thấy một màn trước mắt thì trực tiếp trợn tròn mắt.
Chỉ thấy con chó Đại Hắc trông cửa bây giờ này tản ra khí thế khủng bố, đang đè quản gia dạy chó lúc trước ở dưới móng vuốt nó, tùy ý mà đùa bõn.
Con gà Đại Công trong hậu viện, thân hình vậy mà to lớn gấp mười lần, đang dùng sức mổ Nhị phu nhân.
Còn có một con kiến nhỏ, nhưng mà lại đang đứng trên người hơn mười tên hộ vệ của Vương gia, thân thể hộ vệ Vương gia kia vậy mà cao hơn mười thước.
Con kiến đen đứng trên lưng của những người đó, múa máy tay chân, còn thậm chí sử dụng chân trước của mình để làm cho một cử chỉ khinh miệt, như thể nói: Còn ai khác nữa không?
Cả người Vương Chiến đều kinh hãi.
Những súc sinh này tại sao lại trở thành như vậy?
Hơn nữa còn xảy ra trong một đêm.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Vương Chiến cau mày nghi hoặc vô cùng.
Đột nhiên.
Hắn lại nhìn thấy, một con kiến đất ở bên đi ngang qua bên chân ông ta, ăn một hạt cơm ở dưới đất vào bụng, khí tức trong nháy mắt lại trực tiếp leo lên Thiên Tiên.
"Hít"
"Là do cơm này?"
"Những súc sinh này, là ăn cơm rơi ở trong viện, cho nên trong một đêm đã đột phá tới loại cảnh giới này!"
Vương Chiến trừng mắt, thân là người đứng đầu một gia tộc ông ta làm sao còn không rõ.
Trong đầu, bỗng nhiên vang lên lời của con trai Vương Cảnh Thiên: Phụ thân, đây là thần vật...
"Là ta trách lầm Thiên Nhi rồi!"
Vẻ mặt của Vương Chiến tràn đầy hối hận, trực tiếp mở trận pháp địa lao ra, đi vào.
"Thiên Nhi, vi phụ trách nhầm con rồi, mau ra đây"
Vương Chiến mở cửa phòng, tự mình đón Vương Cảnh Thiên ra, trên mặt mang một nụ cười.