Một kiếm đâm về phía Trì Nhất Đồng, hắn ta chắc chắn một vạn phần trăm rằng một kiếm này nhất định có thể đâm chết Trì Nhất Đồng.
Thế nhưng.
"Két"
Vương Cảnh Thiên trợn tròn mắt.
Vậy mà hắn lại nhìn thấy tên chủ quán cơm dùng thìa gõ từng tên mặc đồ đen đến u đầu sứt trán!
Vương Cảnh Thiên vô cùng kinh sợ nhìn chằm chằm vào Trì Nhất Đồng.
Đây thật sự là Địa Tiên sao?
Vì sao hắn ta cứ cảm giác cái thìa rơi xuống từ trong tay người trước mặt cứ như là sao rơi, mang theo một loại Đại Đạo Chi Vận.
Hắn cảm giác được dưới cái thìa ở trước mặt mình căn bản không có ai có thể sống sót.
Loại khí thế này cho dù là lúc đối mặt với phụ thân của hắn, cường giả của Tinh Thần Tiên Cảnh, hắn cũng không cảm giác được run rẩy sợ hãi đến như thết Đây đâu phải là một Địa Tiên, rõ ràng là một cường giả vô cùng cường đại!
"Đại ca"
"Cao nhân"
"Xin hãy nhận ta làm đồ đệ"
Vương Cảnh Thiên trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Trì Nhất Đồng, trên mặt hiện ra một vẻ kinh hỉ. Nếu như có thể trở thành đệ tử của vị cao nhân này, vậy thì hắn sau này không phải là đi ngang ở Quỳnh Bích Tiên Châu này hay sao?
"Nhận ngươi làm đồ đệ?"
"Ta chỉ là một Địa Tiên, hơn nữa ta là mổ quán cơm chứ không phải là mở võ quán, không nhận đồ đệ"
"Ngươi đi đi"
Trì Nhất Đồng thản nhiên nói, thời thời khắc khắc nhớ kỹ bản thân là một Địa Tiên.
"Địa Tiên?"
"Còn không cao bằng ta?"
Vương Cảnh Thiên nghi hoặc khó hiểu mà nhìn cao nhân ở trước mắt, cao nhân rõ ràng là một cường giả mạnh mẽ vô cùng, vì sao nói mình là một Địa Tiên?
Hả?
Không đúng!
Tu vi của cao nhân thoạt nhìn chính là Địa Tiên.
Cao nhân đây là muốn ẩn nấp trong thế giới, chơi trò chơi nhân gian?
Chắc là vậy!
Cao nhân đều là những người tính tình kì quái lập dị như thế này.
"Vậy thì ta đi theo bên cạnh ngươi làm tạp vụ được không?"
"Không cần tiền công, mỗi ngày để ta phụ trách kêu gọi mời khách, người phụ trách xào rau"
"Ta ngủ trong chuồng gà là được rồi."
"Người thấy như thế nào?"
Vương Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, có thể đi theo bên cạnh vị cao nhân như thế này, đây chính là một cơ hội tốt đó.
Ngủ ngoài chuồng gà?
Thì tính là gì?
Được đi theo bên cạnh vị tiền bối này thì chính là một cơ hội hiếm có khó tìm.
Hắn quần là áo lượt, nhưng hắn không phải là kẻ ngốc. Loại cơ hội này hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Không cần tiền công?"
"Cũng không thể không được."
Trì Nhất Đồng gật gật đầu, quả thật làm ăn không được tốt lắm, có thêm một người hò hét kêu gọi khách nói không chừng chuyện làm ăn sẽ tốt hơn một chút.
"Đa tạ cao..."
Vương Cảnh Thiên nói được một nửa, bỗng nhiên ý thức được mình nói sai rồi, vội vàng sửa miệng.
"Đa tạ ông chủ."
Đây là cao nhân ẩn thế, không thể bộc lộ thân phận của cao nhân, nếu không thì sẽ khiến cho tiên nhân không vui.
Vương Cảnh Thiên âm thầm nhớ kỹ trong lòng.
"Cục cục cục..."
Lúc này trong chuồng gà của khách điếm truyền đến tiếng gà BÁY.
Trì Nhất Đồng liếc mắt nhìn vào chuồng gà lúc này mới nhớ tới hôm nay vẫn chưa cho gà ăn.
"A, hôm nay quên không cho chúng nó ăn."
"Đúng rồi, cơm chiên trứng ngày hôm qua đều hỏng hết rồi, quên bỏ đi, bây giờ đúng lúc đem cho gà ăn."
Trì Nhất Đồng đi về phía quây, lấy ra một bát cơm chiên trứng từ ngày hôm qua. Sau đó đi đến trước chuồng gà, rắc toàn bộ cơm trong bát vào bên trong.
"Chính là gạo trắng bình thường kết hợp với trứng gà?"
"Cái này gọi là cơm chiên trứng?"
"Làm ăn như này ngay cả một nửa viên tiên tỉnh cũng không có được đâu? Cho dù tiền bối có là cao nhân nhưng mà cũng không nên bán đắt như vậy..."
"Gạc Tiếp theo.
Vương Cảnh Thiên trực tiếp kinh hãi.
Hắn nhìn thấy những con gà trong chuồng gà sau khi nuốt một hạt gạo thì lập tức bất động tại chỗ.
Ù!
Sau đó, trên người những con gà kia vậy mà xuất hiện từng đợt khí tức ba động.
Kim Tiên.
Huyền Tiên.
Luân Hồi Tiên Cảnh tầng hai!
Khí tức của những con gà này từ Địa Tiên một đường leo lên Luân Hồi Tiên Cảnh tầng hai, còn cao hơn so với thực lực Luân Hồi Tiên Cảnh tầng một của hắn.
Nói cách khác, bây giờ hắn đánh không lại một con gà?
"Đau..."
Vương Cảnh Thiên hít một hơi khí lạnh.
Cả người hắn đều rất choáng váng.
Cũng bởi vì ăn một hạt cơm mà cảnh giới của những con gà này còn cao hơn so với hắn sao?
Vị này, so với tưởng tượng của hắn còn kinh khủng hơn rất nhiều!
Khó trách một bát cơm chiên trứng của tiền bối lại bằng một món Tiên Khí trung phẩm.
"Nếu ta ăn được cơm chiên trứng..."
Thấy vậy.
Sắc mặt của Vương Cảnh Thiên trầm xuống, hình như là đã ra một quyết định nào đó.
Sau đó vẻ mặt đau đớn lấy ra một vật phẩm Tiên Khí trung phẩm từ trong người.
"Ta... Ta cũng muốn mua một bát cơm chiên trứng,"