miêu tả!
Nhưng mà.
Giờ phút này đám người Lý Hồng Thiên và Hoang Thanh Thiên hoàn toàn còn chìm trong sự kinh hãi.
Không nói đến một tẩu thuốc có thể đả thương Tằng Nhậm Đồ, hiện tại đến một cây móc lỗ tai cũng có thể nháy mắt giết chết Tằng Nhậm Đồ?
Nhưng khiến cho bọn họ càng không thể tưởng tượng được chính là, vừa rồi cây móc lỗ tai kia tản ra một luồng khí tức...
Hình như là Tiên Khí Thiên Cấp.
Cây móc lỗ tai Thiên Cấp...
Hai người rất lâu không thể thở nổi.
Cuối cùng cũng hiểu cái câu giải thích mà Lục Trọng nói lúc trước, hàm ý ở chỗ không được trêu chọc đến Nhân Tiên và Địa Tiên.
"Làm sao vậy, không nghe thấy sao?"
Lục Thanh Sơn ngứa tay hô.
"Nghe, nghe thấy"
Lúc này Hoang Thanh Thiên mới phản ứng kịp, cúi đầu khom lưng nói: "Hai vị đại gia chờ một lát, ta đây liền sai người an bài cho các ngươi."
Hoang Thanh Thiên không dám chậm trễ nửa phần.
Nhanh chóng đi sắp xếp.
Sau khi chuẩn bị tốt cho hai lão, lúc này mấy người mới chạy đến hiện trường, tụ lại bên cạnh thi thể của Tằng Nhậm Đồ, vẻ mặt của cả đám lộ vẻ ngưng trọng.
"Là dị tộc sao?"
Lý Hồng Thiên nhịn không được hỏi.
Hoang Thanh Thiên lắc lắc đầu: "Khó mà nói được"
"Nếu thật sự là dị tộc, chuyện này liền không phải là chuyện nhỏ." Lý Hồng Thiên nói.
"Đúng vậy!"
Hoang Thanh Thiên cảm thán gật đầu, tuy rằng bọn họ không trải qua thời đại kia, nhưng đối với hai chữ dị tộc cũng vô cùng kiêng kị.
Cái niên đại kia.
Nếu không tồn tại một vài Nhân tộc có đại năng, chỉ sợ rằng toàn bộ nhân loại đã bị diệt sạch.
"Hy vọng chỉ là một công pháp tà môn nào đó thôi!"
Hoang Thanh Thiên cảm thân một câu, sau đó lập tức xử lý thi thể của Tằng Nhậm Đồ.
Nhưng bỗng nhiên có một bàn tay cầm lấy cổ tay của hắn.
Cùng lúc đó.
Tằng Nhậm Đồ đang nằm trên mặt đất, mặt đầy lạnh lẽo mở mắt.
"Cái gì?"
Hoang Thanh Thiên đột nhiên thấy da đầu tê dại, vội vàng tránh thoát lùi ra ngoài.
Sau đó hắn nhìn thấy.
Tằng Nhậm Đồ vừa rồi hoàn toàn mất đi hơi thở, hiện tại cả người toàn là máu đứng thẳng lên, bộ dạng đó vô cùng thê lương, vẫn sống sờ sờ, giống như một người chết sống lại.
"Thật là không nghĩ đến, cái lão già kia vậy mà thật sự giết chết l)
ta.
"Nhưng mà chết rồi thì như thế nào, hiện tại hai lão già kia không ở đây, ta xem thử lũ phế vật các ngươi dựa vào cái gì mà có thể ngăn cản ta."
Hắn lạnh lùng cười.
Ngay sau đó lập tức biến thành tia chớp, nhắm ngay phía nhóm người mà tấn công.
Hai người Hoang Thanh Thiên sởn tóc gáy, mở miệng la to:
"Nhanh, nhanh chóng đi mời hai vị tiền bối Nhân Tiên đi"
"Chậm rồi!"
"Chờ đến khi bọn họ đến kịp đây, ta hoàn toàn có đủ thời gian để giết chết các ngươi, sau đó nhẹ nhàng rời đi"
"Còn về phần hai lão già kia, sau này cứ từ từ mà đối phó với bọn họ"
Tằng Nhậm Đồ cười ha ha.
Tràn ngập sự trêu chọc.
Sắc mặt hai người Hoang Thanh Thiên âm trầm như có thể vắt ra nước, trong lòng vô cùng nghiêm trọng.
Chính xác.
Với thực lực hiện tại của Tằng Nhậm Đồ, hoàn toàn có thể làm như vậy.
Nhưng mà.
Đúng lúc này, một âm thanh bình thản truyền đến, trấn an hai người Hoang Thanh Thiên: "Hai người các ngươi lui ra phía sau, để ta đến đối phó với hắn!"
"Khương Chí Châu Chủ, ngươi..."
Hai người ngạc nhiên nhìn Khương Chí, tràn ngập hoài nghi.
Không phải là bọn họ khinh thường Khương Chí, chỉ là mới vừa rồi chính mắt bọn họ cũng đã nhìn thấy cảnh Khương Chí bị một chưởng của Tằng Nhậm Độ đánh bay.
Tằng Nhậm đồ cũng quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng.
"Khương Chí, thực lực của ngươi cũng không bằng cả hai tên phế vật này, ngươi lấy đâu ra tư cách mà kêu gào. Muốn chết thì cũng đừng có sốt ruột, chờ ta chơi chết hai tên phế vật này, sau đó lại đến tìm ngươi tính sổ sau."
Đối mặt với bọn chúng.
Khương Chí cũng bình thản cười cười, sắc mặt nhàn nhã.
Lúc trước đánh không lại Tằng Nhậm Đồ, là do nàng ta chưa lấy ra con át chủ bài mà thôi.
Rốt cuộc.
Nàng vẫn muốn nhìn thử một chút, đại khái thực lực của mình sau khi tăng lên nhiều hay ít ra sao.
Cho nên lúc nãy mới không kịp phòng thủ bị Tằng Nhậm Đồ đột nhiên đả thương.
Nhưng mà chuyện này cũng không có nghĩa là nàng không có thủ đoạn để đối phó với Tằng Nhậm Đồ.
"Khương Chí Châu Chủ, nếu không thì ngươi đi trước thông báo với tiền bối đi, hai người chúng ta ở lại đây kiên trì trong chốc lát" Hoang Thanh Thiên nói to.
"Đúng vậy, Khương Chí Châu Chủ"
Lý Hồng Thiên cũng vội vàng nói.
Tùy rằng biết nhất định Khương Chí đã có thủ đoạn, nhưng cũng không thật sự cho rằng Khương Chí đây sẽ có thể đối phó với thủ đoạn của Tằng Nhậm Đồ.
Nhưng mà Khương Chí không nói gì, chỉ là vung bàn tay lên.
Lập tức.
Mười mấy món đồ mang theo ánh sáng lập lòe bay lên trời.
Những luồng khí tức khủng bố, hỗn loạn xen lẫn vào nhau, không được che giấu mà khuếch tán ra ngoài.
"Cái gì?"
Hai người Lý Hồng Thiên bị dọa đến mông ngồi bệt xuống đất.
Kinh ngạc đến nỗi cằm như muốn rót ra.