Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 851: Ta nghĩ rằng các ngươi đã hiểu lầm gì rồi (2)




Nam tử lãnh đạm gật đầu, xua tay, một luồng lực lượng bao quanh Lý Thanh Toàn, nhẹ nhàng nâng lên đưa nàng đi tới bên cạnh mình.

"Thanh Nhị, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Là Lục Trọng đưa tới một lão giả Chân Nguyên Tiên Cảnh Hậu Kỳ" Lý Thanh Toàn cúi đầu nói.

"Lục Trọng?"

Nam tử suy tư một lát, mới nhớ ra nói: "Là tên tiểu tử có hôn ước với ngươi sao!"

"Đúng vậy!" Lý Thanh Toàn nói.

"Đi theo ta"

Bàn tay nam tử hơi động, một luồng lực lượng nâng Lý Thanh Toàn lên, hai người bay ra nhanh như chớp.

Sau đó ngay lập tức đi tới trước mặt Lục Trọng và Cung Thần, hai người đứng trên không trung.

"Rốt cuộc thì chính chủ cũng ra rồi sao?"

Cung Thần nâng khóe miệng lên.

"Các ngươi muốn tìm ai?"

Ánh mắt sắc bén của nam tử nhìn chằm chằm hai người Cung Thần, mang theo khí tức của người bề trên, giọng nói càng mang theo áp lực cường đại.

"Không sai, chính là tìm ngươi"

Cung Thần cười nhạt nói: "Hôm nay đến đây, chính là chuẩn bị giải quyết hôn ước của bọn họ một lần để đỡ vất vả suốt đời."

"Thật sao?"

Nam tử cười lạnh, không nhìn ra được biểu hiện như thế nào, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Toàn, lãnh đạm hỏi: "Thanh nhi, ngươi thấy thế nào?"

Lý Thanh Toàn cười lạnh một tiếng.

Hơi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trọng, châm chọc nói: "Lục Trọng, mặc dù không biết làm sao ngươi lại có thể quen biết với một cao thủ Chân Nguyên Tiên Cảnh Hậu Kỳ, nhưng ngươi cho rằng đưa hắn tới đây khoe khoang một vòng, như vậy thì có thể làm cho ta coi trọng ngươi sao?"

"Dù cho bên cạnh ngươi có một lão giả mạnh hơn, thì cuối cùng cũng không phải là thực lực của ngươi, phế vật như ngươi vẫn chỉ là một tên phế vật như cũ"

"Càng buồn cười hơn chính là ngươi lại mơ mộng hão huyền rằng lão giả bên cạnh kia có thể khiêu chiến với sư tôn ta, để cho ngươi có vốn mà thương lượng ngang vai ngang vế với sư tôn ta"

"Ngươi không biết, ý nghĩ này của ngươi thật quá là buồn cười."

"Bởi vì hắn ở trước mặt sư tôn của ta, vẫn không đáng chú ý như cũ, Chân Nguyên Tiên Cảnh dù mạnh hơn thì vẫn chỉ là Chân Nguyên Tiên Cảnh, so với tinh thần Tiên Cảnh còn kém cả một đại cảnh giới!"

Đối với lời Lý Thanh Toàn nói.

Nam tử Lý Hồng Thiên dường như rất hài lòng.

Hắn nhíu lông mày, mang theo vài phần chế chạo nhìn Cung Thần nói: "Đúng như lời đồ nhi của ta đã nói, chỉ dựa vào ngươi lại muốn khiêu chiến với ta, còn chưa có đủ năng lực đó!"

"Bản tôn không có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi như vậy, cho nên, ngươi trực tiếp nhận lấy cái chết đi!"

Nhìn thấy cặp thầy trò tự mình nói không ngừng, cuối cùng thì Lục Trọng cũng không thể chịu được nữa, thản nhiên bước ra từ bên cạnh Cung Thần.

"Ta nghĩ, hai người các ngươi đã hiểu lầm gì rồi."

"Khiên chiến với ngươi, cũng không phải sư bá của ta, mà là ta."

"Cái gì, ngươi sao?"

Lý Thanh Toàn sững sờ.

Sau đó giống như nghe được chuyện cười lớn nào đó, vẻ mặt tràn đầy chế nhạo nói: "Lục Trọng, ngươi muốn chết cũng không nên làm như thế này, khoảng cách giữa ngươi và ta còn chênh lệch nhau một trời một vực, ngươi còn đám khiêu chiến sư tôn của ta, thật sự rất buồn cười."

Nhưng mà đối mặt với sự giễu cợt của Lý Thanh Toàn, Lục Trọng lại không thèm nhìn nàng ta một chút nào.

Bởi vì Lý Thanh Toàn không xứng khiến hắn để vào trong mắt.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Lý Hồng Thiên.

Điều này khiến Lý Hồng Thiên vô cùng không vui.

Dựa vào cái gì mà tên nhóc này dám thể hiện ra bộ dạng không coi ai ra gì này!

"Ha ha ha ha!"

Lý Hồng Thiên phá lên cười, sau khi tiếng cười dừng lại, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Tên nhóc con, ngươi tới để đùa giỡn với ta sao?"

"Bản Châu Chủ cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi như vậy!"

"Chết đi!"

Lời nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng của Lý Hồng Thiên, khi âm thanh vừa dứt, đồng thời lúc đó, Lý Hồng Thiên đánh ra một chưởng.

Hung hăng bóp lại.

Trong nháy mắt, không gian xung quanh bên cạnh Lục Trọng bắt đầu nén lại nhanh chóng, áp sát tới chỗ Lục Trọng.

Thấy vậy, khóe miệng Lý Thanh Toàn nâng lên, tràn ngập cười lạnh.

Chuyện Lục Trọng chết đi đối với nàng mà nói, xem như là một chuyện không thể nào tốt hơn được nữa, nếu vậy hôn ước kia cũng sẽ không còn tồn tại, không biết sẽ bớt đi bao nhiêu chuyện cho nàng.

Chỉ có điều bởi vì thân phận của nàng, vì để tránh cho người khác bàn tán, trước đó không ra tay với Lục Trọng, lúc này mới giao ước một năm.

Mà bây giờ Lục Trọng lại khiêu khích sư tôn của nàng, bị giết chết, dĩ nhiên là người khác cũng không có gì để nói.

Nhưng mà, thời gian vài hơi thở đã trôi qua.

Lục Trọng lại lẳng lặng đứng thẳng giữa không trung, như không có một chút chuyện gì xảy ra, dường như việc không gian xung quanh bị nén lại kia không ảnh hưởng chút nào đến hắn.

Điều làm nàng không thể tin được nhất, chính là khóe miệng của Lục Trọng nhếch lên hơn nữa còn mang theo một tia giễu cợt.