Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 848: Sớm biết vậy ta đã ăn một nửa rồi




Lục Trọng nhìn viên kẹo mà Dịch Phong đưa cho, trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải.

Vẫn là Cung Thần phản ứng lại sớm nhất, hắn đá một cước vào mông Lục Trọng.

"Đứng ngây ra đó làm gì, sao còn không mau tạ ơn tiên sinh."

"Vâng vâng vâng, đa tạ tiên sinh"

Lục Trọng nhận kẹo, vội vàng khom người.

"Các ngươi cứ làm việc đi, ta đi ngủ trưa cái đã" Dịch Phong uống một ngụm nước trà, phất phất tay uể oải nói.

"Cung tiễn tiên sinh."

Thấy Dịch Phong rời đi xong, Cung Thần hào hứng nói to: "Ha ha ha, Trọng Nhi ngươi thật đúng là quá may mắn, có lẽ là tiên sinh biết chuyện của ngươi nên đặc biệt đến tặng cho ngươi một đại cơ duyên đấy!"

"Tiên sinh đến cả việc của ta mà cũng biết sao?" Lục Trọng không nhịn được hỏi.

"Nói thừa, mấy cái chuyện vớ vẩn của ngươi tiên sinh bấm ngón tay tính toán cũng biết được." Cung Thần quát lên: "Tranh thủ thời gian, nhan nhanh ăn cái viên kẹo kia đi, xem xem có hiệu quả gì"

"Ừm, nếu không hay là ta và sư bá mỗi người một nửa?"

Lục Trọng hỏi.

"ðm "

Cung Thần liếm liếm môi, tuy cũng rất muốn ăn nhưng nghĩ đến việc lấy phần với một tên hậu bối thì quả thực có hơi không ổn lắm, hắn ta bèn phất phất tay vô tình nói: "Ta không cần, dù sao ngươi cũng là hậu bối, cơ duyên này một mình ngươi nhận hết thì tốt hơn"

Thấy Cung Thần khăng khăng như vậy, Lục Trọng gật đầu một cái rồi tràn đầy mong đợi nhìn viên kẹo trong tay.

Sau đó.

Một ngụm nuốt hết vào.

Sau một khắc.

Từ thân thể của hắn có một cỗ khí tức nổ ra đột phá tầng không.

Chỉ trong nháy mắt, hắn từ Luân Hồi Tiên Cảnh đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh.

"Mẹ nó cái gì thế này?"

Cung Thần nhìn, con ngươi trợn trừng.

Còn chưa kịp phản ứng lại.

Đã vèo một tiếng.

Thẳng thừng đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh hậu kỳ.

Mà có lẽ do Lục Trọng không thể thừa nhận nguồn sức mạnh lớn như vậy, nên phần lớn năng lượng đều tiêu tán ở giữa không trung, nếu không thì không thể tưởng tượng nổi Lục Trọng sẽ đột phá đến cảnh giới nào nữa.

"Mẹ nó!"

Nhìn một màn này, Cung Thần suýt khóc: "Sớm biết vậy đã không ra vẻ làm sư bá đoan chính gì nữa, dù thế nào cũng phải lấy một nửa để ăn!"

Sau khi đột phá, Lục Trọng đứng lên với vẻ mặt tự tin.

Một tháng, thay da đổi thịt.

Từ một Thiên Tiên không bằng một con chó, thăng cấp thành một đại năng Chân Nguyên Tiên Cảnh Hậu Kỳ.

Chuyện này... trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Loại cảnh giới này, tới chỗ nào cũng đều được xem như cao thủ.

Tông chủ của Đại Hóa tông bọn hắn cũng chỉ là Chân Nguyên Tiên Cảnh Trung Kỳ.

Còn với thế hệ trẻ tuổi mà nói, càng cực kì ghê gớm.

Như vị hôn thê kia của hắn, Lý Thanh Toàn đã thức tỉnh được Hoang Cổ Tiên Thể, Thánh nữ Thiên Tầm Tông, loại thiên tài tuyệt thế này cũng chỉ là Cửu Chuyển Tiên Cảnh.

"Đại Hóa tông."

"Còn có Lý Thanh Toàn!"

"Cũng không biết lần này khi ta xuất hiện trước mặt các ngươi với tình trạng hiện tại thì các ngươi sẽ có vẻ mặt như thế nào"

Lục Trọng siết tay thành nắm đấm.

"Sư bá, ta đã không thể chờ thêm được nữa, bây giờ hãy đi ra ngoài đi!" Lục Trọng cười nói.

Nhưng mà gọi nửa ngày, Cung Thần vẫn không có phản ứng, mà lại ngồi ở một bên mệt mỏi ôm ngực.

"Sư bá, người làm sao vậy?" Lục Trọng không nhịn được hỏi.

"Đừng gọi ta."

Cung Thần nghiêng đầu, ngồi xổm ở một góc vuốt ve vị trí trái tim của mình, có điều càng nghĩ càng giận, nhịn không được mắng: "Lục Trọng, ta hỏi ngươi, kẹo đường kia vừa rồi, tại sao ngươi không chia cho ta một nửa?"

"Hả??"

"Sư bá, không phải là ta cho người nhưng người không muốn sao?"

Lục Trọng tỏ ra vô tội nói.

"Hừ, ta nói không cần là không cần sao? Dù sao ta cũng là trưởng bối của ngươi, bất kể thế nào thì ta cũng phải khách khí với ngươi chứ phải không?" Cung Thần nói với vẻ mặt nhức nhối:

"Ngược lại ngươi thì tốt rồi, ta nói không cần là ngươi cũng thật sự không cho ta, ngươi có biết viên kẹo đường vừa rồi kia có lực lượng lớn bao nhiêu hay không?"

"Căn bản là một mình ngươi nuốt không nổi lực lượng lớn như vậy, ngươi có biết ngươi đã lãng phí bao nhiêu lực lượng hay không?"

Cung Thần hùng hùng hổ hổ mắng.

Chợt phát hiện trên mặt đất còn một cái vỏ kẹo đường bị ném lại.

Đôi mắt sáng lên.

Bàn tay duỗi ra nhanh như chớp lấy túi kẹo, đầu lưỡi cũng đồng thời nhanh như tia chớp như vậy.

Hơi thoảng qua...

Hơi thoảng qua...

Dư vị vô tận.

Sau đó, hắn ta cũng soạt một tiếng, vốn ở Chân Nguyên Trung Kỳ trực tiếp đột phá lên đến Chân Nguyên Hậu Kỳ.

Cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, uất ức trước đó của Cung Thần đã bị quét đi sạch sẽ, thay vào đó chính là một niềm vui sướng sâu sắc.

Thật là thỏa mãn.

"khụ khụ!"

Nhìn thấy Lục Trọng đang đờ đẫn ở bên cạnh, hắn ta giả bộ ho nhẹ hai tiếng, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra nói:

"Trọng Nhị, thật ra thì sư bá cũng không phải loại người thấp hèn kia, càng sẽ không đi ham muốn viên kẹo đường kia của ngươi, chỉ là dù sao ngươi cũng là sư điệt của ta, ta là sư bá tất nhiên cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép thôi!"

"Vừa rồi sư bá nói với ngươi có hơi nặng lời, ngươi đừng để trong lòng..."

"Trước tiên lên Truyền Tống đi Tiên Giới đã."