Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 844: Một môi lửa đốt Thiên Chi Tiên điện




"Thiên Tâm Tông?"

"Tông môn bọn họ chẳng phải vẫn luôn dựa vào Đại Hóa Tông chúng ta sao, sao lại dám to gan như vậy. Từ hôn với Trọng Nhĩ?"

Vẻ mặt Cung Thần u ám nói.

"Haiz, huynh không biết rồi."

"Sau khi huynh bị giam ở đảo Ám Ảnh, Thánh nữ Lý Thanh Toàn của Thiên Tầm Tông đã đánh thức Hoang Cổ Tiên Thể."

"Hơn nữa còn được Châu Chủ Tây Ninh Châu của chúng ta thu nhận là đệ tử thân truyền"

"Cũng chính là nói, Thiên Tâm Tông bây giờ đã có Châu Chủ Tây Ninh Châu làm núi dựa, đã hoàn toàn không cần tới Đại Hóa tông chúng ta nữa, cho nên mới từ hôn."

Người đàn ông thở dài nói tiếp: "Huynh nói xem tình huống như vậy, một năm sau Trọng Nhi sao có thể là đối thủ của Lý Thanh Toàn kia được!"

"Cho nên lúc nãy đệ mới giáo huấn nó, tốt hơn hết là nên đồng ý từ hôn, mất mặt một chút thì mất mặt một chút, còn hơn là một năm sau đứng trên võ đài xấu hổ với vô số người!" Người đàn ông lắc đầu nói.

Tuy nhiên.

Sau khi nghe rõ mọi chuyện thì Cung Thần bật cười lớn.

Vẻ mặt tán thưởng nhìn Lục Trọng.

"Trọng Nhi à, làm tốt lắm, may mà chưa đồng ý từ hôn, nếu không thì mất hết thể diện rồi" Cung Thần tràn đầy ý cười nói.

Nghe vậy.

Lục Tôn lập tức choáng váng.

Bao gồm cả Lục Trọng cũng vậy.

"Sư huynh, huynh nghe không hiểu sao?" Lục Tôn không nhịn được nói: "Không chấp nhận từ hôn thì bây giờ sẽ không mất mặt, nhưng một năm sau thì sao?"

"Huynh lấy gì để Trọng Nhi đánh thắng Lý Thanh Toàn vào một năm sau?"

"Lấy gì để đánh bại được Lý Thanh Toàn ư?"

Cung Thần chế nhạo một câu.

"Sư đệ, nói thẳng ra lần này ta trở về là để đặc biệt tới tìm hai cha con các ngươi."

"Bởi vì ta sẽ mang tới cho Trọng Nhi một đại cơ duyên!"

"Trọng Nhi chỉ cần thuận lợi đạt được mối đại cơ duyên này thì cái tên Lý Thanh Toàn gì đó chỉ là thứ vớ vẩn thôi!"

Nghe vậy.

Mắt của hai cha con Lục Tôn sáng lên.

Mặt mũi họ tràn đầy mong đợi hỏi: "Là cơ duyên gì?"

"He het"

Cung Thần nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là vào đảo Ám Ảnh bồi dưỡng!"

"Đảo Ám Ảnh?"

Con ngươi của hai cha con trợn trừng lên.

Hai người mặt mũi tràn đầy thất vọng nhìn Cung Thần.

"Sư huynh, chuyện bây giờ đã ra nông nỗi này rồi, huynh cũng đừng lấy chúng ta ra để đùa chứ" Sắc mặt của Lục Tôn khó coi.

"Đúng vậy đấy sư bá, cái đảo Ám Ảnh kia là nơi người người đều vội vàng tránh xa, làm sao có cơ duyên gì được, trò đùa này không buồn cười chút nào đâu." Lục Trọng nói ở bên cạnh.

"Ài, biết ngay là các ngươi không tin mà!"

Cung Thần dường như sớm đã có dự liệu, theo đó khí tức trên người đột nhiên mạnh mẽ toả ra.

"Hả??"

"Chân Nguyên Tiên Cảnh sao?"

Phát hiện ra khí tức trên người Cung Thần, mặt mũi Lục Tôn tràn đầy kinh ngạc: "Sư huynh ngươi sao có thể đạt đến Chân Nguyên Tiên Cảnh rồi, lúc trước ngươi không phải mới chỉ là Luân Hồi Cảnh sơ kỳ thôi sao?"

"Sao mà nhanh như vậy..."

Vừa nói đến đây, hắn hình như nhớ tới điều gì, hoảng sợ nói:

"Ngươi không phải là tới đảo Ám Ảnh đấy chứ?"

"Thông minh!"

Cung Thần tán thưởng nói: "Nói thật cho các ngươi biết, bên trên đảo Ám Ảnh có một vị cao nhân, vào lúc ta sắp chết trên đảo Ám Ảnh thì gặp được người cao nhân kia, vậy nên giờ không những tính mạng của ta còn nguyên mà tu vi của ta còn nhảy một cái lên thành Chân Nguyên Tiên Cảnh!"

Nói đến đây.

Cung Thần kiêu ngạo ngẩng đầu lên, trong đầu xuất hiện một bóng người mặc áo bào trắng.

"Nói đến vị tiên sinh kia, quả thực ngài là sự tồn tại tựa như tiên mắc đọa vậy!"

"Đảo Ám Ảnh ở trong mắt những người khác là lao tù, là vùng đất hung hiểm"

"Thế nhưng ở trong mắt ngài ấy thì chỉ là một khu hoa viên sau nhà!"

"Mà ta sổ dĩ có thể rời khỏi đảo Ám Ảnh cũng chính là bởi vì vị ấy!"

Hai cha con Lục Tôn nghe vậy thì trong mắt tràn ngập sự chấn động.

"Trên thế gian này thật có người lợi hại như vậy sao?"

"Ta chẳng nhẽ có thể lừa các ngươi hay sao?" Cung Thần trầm giọng nói: "Mà dù các ngươi không tin ta thì tu vi trên người ta chẳng nhẽ có thể lừa các ngươi sao."

Lục Tôn trầm mặc.

Hoàn toàn chính xác.

Cung Thần trước khi tới đảo Ám Ảnh chẳng qua chỉ là Luân Hồi Tiên Cảnh sơ kỳ.

Nếu như không phải như những gì Cung Thần nói, hắn dù như thế nào cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã đột phá tới Chân Nguyên Tiên Cảnh được.

"Sư huynh vậy ý của ngươi là chuẩn bị đưa Trọng Nhi đi đến đảo Ám Ảnh sao?"

Lục Tôn không nhịn được hỏi.

"À, tuy là tiên sinh đã để thông Truyền Tống trận để chúng ta có thể ra vào bất kỳ lúc nào, nhưng mà mang người theo thì khẳng định là không được." Cung Thần trịnh trọng nói: "Bởi vì để trở thành người của tiên sinh thì yêu cầu đầu tiên là phải là tù nhân bên trong đảo Ám Ảnh"

"Vì sao nhất định phải là tù nhân?"

Lục Tôn không nhịn được hỏi.