Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 830: Phản ứng của mười người Thiên Khôi.




"Người bán thịt!"

Hắn từ không trung giáng xuống, đi đến trước quán bán thịt heo.

"Chào tiên sinh"

"Muốn mua sườn heo sao?"

Người bán thịt chặt bỏ một cái móng trước của con heo rồi đưa tới.

Nhìn thấy cái móng heo trước mắt, sắc mặt Dịch Phong biến thành màu đen.

Con mẹ nó.

Thứ ta cần là móng heo sao?

Tốt xấu gì cũng phải cho chút phản ứng chứ.

Ỗ trước mặt đám người này các ngươi, ta có như thế nào thì cũng coi như là vô cùng bình thường vậy?

Sao không sợ hãi than rằng làm sao hắn lại lợi hại như vậy?

Được.

Làm màu thất bại.

Hắn sẽ không làm màu trước mặt đám ông lão bà lão phản ứng chậm nửa nhịp này nữa.

Đã không trở lại trong một thời gian ngắn, quy mô của hòn đảo đã phát triển đến mức mà hắn không thể tưởng tượng được.

Đường phố dọc theo hòn đảo sôi động hơn so với thành Bình Giang trước đây.

Nhìn thoáng qua, các cửa hàng quan tài bên cạnh đều đã mở cửa, năm người đàn ông to lớn, da ngăm đen đang ngồi ở ngưỡng cửa.

Tổng bộ thương hội Bảo Phong dường như cũng đã chuyển đến đây.

Các doanh nghiệp xử lý phân có về ngày càng có nhiều kỹ năng hơn.

Sau khi trở về, Dịch Phong không thể làm màu vì vậy hắn phải thư giãn, chơi cờ với những người già và đến sân Di Hồng để chiến đấu với bọn địa chủ.

Nhưng trước đó, hắn cũng phái ra ngọc giản liên hệ với những đệ tử không có tâm tình trở về, đến lúc đưa bọn họ đến Tiên Giới mới có thể mở rộng tầm mắt.

Một nơi nào đó không xác định.

Một sảnh đen, phía trên có rèm che, phía sau rèm có một người nằm không biết trông như thế nào.

"Khởi bẩm sứ giả."

"Hồn đăng của mười người Thiên Khôi đã tắt rồi"

Thuộc hạ quỷ ở ngoài cung kính nói.

"Diệt Thế đâu?"

Một giọng nói vang lên từ sau bức màn.

"Không thấy bóng dáng Diệt Thế đâu nhưng hồn đăng vẫn chưa bị dập tắt, cũng không có trở lại."

Phía sau bức màn khẽ động, dường như hơi tức giận, sau đó là một giọng nói trầm trầm vang lên: "Cái thứ rác rưởi này đang làm cái quái gì vậy?"

Người thuộc hạ im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói tiếp tục sau bức màn: "Tiếp tục đi"

"Vâng. Sứ giả đại nhân"

"Các gián điệp ẩn bên ngoài đảo Thiên Địa Môn đã tìm thấy một số tin tức qua các bên và các tin đồn."

"Hai ngày nay, có một vị đại nhân ở Thiên Địa Môn trở về, nếu như đoán không sai thì hẳn là người trên đảo đã trở về"

"Sau khi trở về, xem ra hắn đã phát động ngọc giản trên diện rộng gọi đệ tử trở về đảo"

Phía sau bức màn, có một âm thanh bất ngờ vang lên.

"Nếu ta đoán đúng, đó là phản ứng của mười người Thiên Khôi vào đảo, đúng không?"

"Xem ra, tuy mười người Thiên Khôi đã chết nhưng áp lực và ảnh hưởng đối với họ vẫn khá lớn. Ít nhất cũng phải vì bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta, nhận thức được nguy hiểm và áp lực mới phải khiến chủ nhân đích thân trở về. Đồng thời cũng triệu tập đệ tử trở về."

"Xem ra bọn họ đã vội vàng rồi!"

"E rằng bây giờ họ đang thảo luận về cách đối phó với chúng ta, phải không?"

"Sứ giả anh minh"

Thủ hạ lấy lòng, đúng lúc này, ngọc giản lập loè.

Hắn lấy ra ngọc giản tiếp nhận tin tức, hai mắt sáng lên, nhanh chóng nói: "Quả nhiên là không ngờ tới, gián điệp từ bên ngoài phát hiện, một đám nhân vật cốt cán trên đảo đã cùng nhau tụ tập lại. Hơn bao giờ hết, lúc này, bọn họ đang lênh đênh trên một chiếc thuyền, trông có vẻ như đang bàn luận chuyện quan trọng.

"Có thể chủ nhân trên đảo cũng ở trong đó."

Đây là cảnh tượng từ đằng kia, hãy nhìn vào nó.

Gió hồ đang thổi.

Thoáng mát và thoải mái.

Thời tiết tốt như vậy, Dịch Phong đương nhiên gọi nhóm lão nhân trên đảo đến tụ tập.

Nhận một chiếc thuyền, mỗi người một chiếc cần câu.

Nói chuyện phiếm trong khi câu cá.

"Tôi nói với ngài, chả là con heo rừng ở sân sau của chúng ta, chỉ cần ngài dẫn nó đi vòng quanh đảo, những con heo nái khác sẽ khóc hu hu..."

"Lân trước, tôi đã phối với một con lợn cái già từ gia đình lão Lý và sinh ra 18 con. Thật sự rất đỉnh"

"Cái rắm ấy, heo nái của ta đẻ nhiều thì có liên quan gì đến heo đực của ngươi sao?"

"Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, trò chuyện heo có ích lợi gì, chúng ta hãy nói chuyện phiếm đi" Lão Vương thấp giọng nói: "Ngươi có biết Lưu góa phụ với Trương Thọt ở cuối phố có quan hệ gì không?"

"Mau nói đi, cái quái gì vậy?"

"Im lặng, yên lặng, hãy nghe ta nói cho kỹ, đó là một đêm tối và gió..."

Nghe vậy, mọi người chạy đến với vẻ mặt tò mò và căng thẳng.

Nhất thời bầu không khí nóng lên.

"Ha ha ha..."

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta."

Sau rèm truyền ra một tiếng cười lạnh tràn đầy khinh thường.

"Nhưng thảo luận các biện pháp đối phó có ích lợi gì?"

"Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều vô ích."

"Nhìn dáng vẻ lo lắng của họ. Họ đã biết điều này từ trước, vậy tại sao phải bận tâm?"

"Ngay từ đầu cuộc chiến giành lấy may mắn với chủ thượng kết thúc của các ngươi là bị tiêu diệt. Mười người của Thiên Kiêu chỉ là cảnh báo nhỏ."

"Màn trình diễn tốt đẹp vẫn chưa đến. Khi những người trở về, vẫn chưa muộn để chiến đấu với họ một lần nữa!"