Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 737: Ngươi biết sợ rồi sao?




Thật đúng là họa vô đơn chí mà. Tại sao nàng ta lại vừa vặn gặp phải Ma Hoạt vừa thức tỉnh cơ chứ.

Ma Hoạt mà thức tỉnh thì toàn bộ sinh linh trên đảo bao gồm cả nàng ta chết chắc, cơ thể trong nháy mắt sẽ bị hút cạn biến thành một bộ xương khô.

Thật buồn cười, mới vừa rồi nàng ta còn đang vì người khác biến thành xương khô mà tiếc hận.

Trên mặt Biển Đen, từng dòng nước màu đen sền sệt bắt đầu rung động, giống y như dung dịch độc dược đậm đặc làm con người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Từng cơn sóng màu đen cuốn lên, cao đến cả ngàn trượng. Theo từng đợt sóng dâng cao, một bóng đen cực lớn trên biển như ẩn như hiện.

Lớp vảy của nó mang theo khí tức tà ác, phát ra ánh sáng màu xanh ở trên biển.

Bỗng nhiên chỉ trong chớp mắt, một ma thân bay lên khỏi mặt biển kéo theo một cơn sóng khổng lồ cao đến vạn trượng. Thân hình nó bay lên trời, đôi mắt đỏ như máu chảy ra chất dịch rơi xuống vạn vật bên dưới. Những nơi chất dịch rơi xuống đều bị ăn mòn.

Trong lúc nhất thời nó như muốn nuốt trời che lấp ánh sáng.

Cũng trong lúc đó, một con cóc đang nằm ngủ ở trong biển bị một sóng lớn đánh cho nghiêng người, lộ ra cái bụng trắng bóng.

"Oa oa..."

Con cóc lật người lại, vô cùng bực mình vì giấc mơ đẹp lại bị phá đám.

Nó nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng tại thân hình màu đen to lớn ở trên không trung.

"Oa oal"

Nó hét lên, hai chân quẫy đạp bơi đi.

Ma Hoạt gầm lên giận dữ, nó xoay trong không trung làm dậy lên tầng tầng sóng lớn. Toàn bộ mặt biển Biển Đen đều bắt đầu run rầy.

"Oa oal"

Con cóc bơi trong biển, ngửa đầu kêu gào về phía Ma Hoạt.

Dường như nó đang thể hiện sự bất mãn khi không được chú ý đến.

Lúc này đừng nói là tiếng cóc kêu, cho dù là sói Ám Ảnh có gào rách cả họng cũng bị vùi lấp trong tiếng rống giận của Ma Hoạt.

Cơ bản bây giờ ngoại trừ tiếng Ma Hoạt gào thét ra thì không thể nghe được bất cứ âm thanh nào khác.

Nhưng điều kì lạ chính là tiếng kêu của con cóc này lại có thể xuyên qua tiếng rống giận kia truyền thẳng vào tai của Ma Hoạt.

Ma Hoạt ở giữa không trung cúi đầu nhìn xuống, cặp mắt đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm về phía con cóc.

Một con hình dáng khổng lồ bay giữa không trung, con còn lại đang nằm trên mặt biển Đen, nhỏ bé đến mức gần như không thể nhìn thấy.

"Oa oa!" Con cóc gân cổ lên gào về phía Ma Hoạt. Rõ ràng nó đang biểu đạt sự bất mãn của mình.

Thân hình của Ma Hoạt chuyển động bay tới phía trên con cóc.

"Cóc con kia! Dám gào lên với bản tôn à" âm thanh trầm thấp mang theo áp lực truyền đến, trong đó xen lẫn sự sự khinh thường nồng đậm cùng với một chút nghiền ngẫm.

"Chỉ có điều, trên đảo Ám Ảnh này lại không có biến dị"

"Thú vị đấy"

Nó nói xong thì dung dịch nồng nặc mùi vị tanh hôi từ trong mắt nó lại nhỏ xuống, vừa vặn rơi xuống trên người con cóc.

Con cóc sợ hãi vội vàng lặn xuống nước ra sức bơi.

"Thật buồn nôn, ọe, ọe..."

"A! Vậy mà ngươi lại không bị nước bọt của ta ăn mòn, ngược lại có thể xem ngươi như đồ chơi đây" Ma Hoạt tiếp tục nói: "Đúng lúc thoạt nhìn ngươi cũng không có chút tỉnh khí nào"

Dung dịch đậm đặc trong mắt nó không ngừng nhỏ xuống, tập trung toàn bộ trên phần lưng vừa mới được rửa sạch của con cóc kia.

"Đợi ta đem toàn bộ tinh khí trên đảo Ám Ảnh này nuốt..."

Nhưng nó còn chưa nói dứt lời thì một sợi dài giống như đầu lưỡi từ trong miệng con cóc kia bay đến, nhanh chóng quấn quanh người Ma Hoạt.

Ngay sau đó, bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng to như bồn máu nuốt nó vào trong.

Lấy một loại tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, thoáng qua trong chớp mắt.

Ma Hoạt trên bầu trời đến chết vẫn còn đang trợn mắt.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất hoàn toàn không thấy tăm hơi.

Biển Đen vốn đang sôi trào cũng bình tĩnh trở lại. Trên mặt biển lúc này chỉ còn một con cóc đang dập dềnh trong biển không ngừng nôn khan.

Vẻ mặt nó lộ rõ sự ghê tởm, chỉ hận không thể nôn cả cái cổ họng ra ngoài.

Không được, không được rồi, mình phải tìm cái gì đó nhấm nháp để át cái vị ghê tởm trong miệng này đi mới được.

Nó đạp đạp cái chân ngắn nhỏ bơi về một chỗ sâu dưới Biển Đen.

Ổ nơi xa, Khương Chí đang hoảng sợ cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp.

Tiếng rống giận cùng với lực lượng áp bách đã đồng thời biến mất.

Nàng ta không khỏi kinh ngạc không thôi, ánh mắt do dự bất định.

Chỉ là lấy trạng thái trước mắt của nàng ta cơ bản không có năng lực biết được đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Mà cùng thời gian đó. Ố cuối một sơn cốc trong Biển Đen có một người nam tử đang ngồi xếp bằng. Đầu hắn ta trọc lóc nhưng trên đó lại có một cái ấn ký màu đen, làm người ta nhìn qua có cảm giác huyền diệu khó hiểu.

Đồng thời, gương mặt quái dị của hắn ta với cái đầu bóng loáng và cánh tay lộ ra ngoài đều có các loại hình xăm hình thù quỷ dị.

Trong đó có đồ án kì dị, còn có hình những quái vật xấu xí hung dữ.